Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 302: Chap-302




Chương 302: Địa Vị Em Trong Lòng Anh Càng Ngày Càng Tăng​

CHƯƠNG 302: ĐỊA VỊ EM TRONG LÒNG ANH CÀNG NGÀY CÀNG TĂNG

Bọn họ vừa ăn, vừa nói chuyện, vừa làm việc, bất tri bất giác đã đến mười một giờ mười lăm phút đêm.

Cố Lăng Kiệt đã làm xong thang leo.

Bạch Nguyệt nhìn về phía cái giường, bên trong rất tối, nhìn sâu không thấy đáy, giống như có sức mạnh đáng sợ không ai biết vậy.

“Tối quá.” Bạch Nguyệt nói với vẻ lo lắng.

“Em đừng lo.” Cố Lăng Kiệt bôi ít mỡ lợn lên dây thừng hơi thô mà Bạch Nguyệt làm, buộc vào bó gỗ, rồi châm lửa.

Một ngọn đuốc rất nhanh đã được làm xong.

Anh khiêng cái thang đi về phía trước, tay còn lại cầm dao phay.

Bạch Nguyệt một tay cầm bó đuốc, tay còn lại cầm ô che nắng về lại chỗ giường của bọn họ.

Lúc trước Cố Lăng Kiệt chặt tạo thành một đường, rộng khoảng một mét, dài mười mét, dưới đất dọn dẹp sạch sẽ.

Một là, nếu nhìn thấy thú dữ, bọn họ có thể dùng tốc độ nhanh nhất để trèo lên giường.

Hai là, tầm nhìn sẽ xa hơn, nếu có thuyền nào đi qua, bọn họ cũng có thể nhìn thấy.

Ba là, lúc cầm đuốc, cũng sẽ tránh được bị hỏa hoạn.

Đến chỗ giường, Cố Lăng Kiệt thử cái thang, thấy vô cùng chắc chắn.

Anh dựng cái ô che nắng lên trên, nhìn thịt lợn ở trên giường, đúng là không quen ôm thịt lợn đi ngủ.

“Tiểu Nguyệt, chúng ta về lại chỗ bãi cát giấu thịt lợn xuống dưới đá.” Cố Lăng Kiêt nói.

“Vâng, không chỉ thế, em nghĩ chúng ta nên chuyển một ít đá tới, làm một đống lửa ở đây, nếu không thì ngọn lửa này không cố định, hơn nữa, lửa cũng chắc không cháy được đến sáng, em sợ tối.” Bạch Nguyệt nói với vẻ xin lỗi.

“Được. Đi thôi” Cố Lăng Kiệt dứt khoát nhanh nhẹn đáp lại.

Anh cầm theo thịt lợn xuống.

Bọn họ trở lại chỗ bờ biển, may mà lúc trước Bạch Nguyệt đã chuyển nhiều đá tới, làm một nhà đá rất nhanh.

Bọn họ lại đi đi lại lại ôm thật nhiều đá về chỗ giường, đặt đá quây thành vòng tròn, may mà có đủ trúc, lại nhóm một đống lửa, lúc lên giường nằm đã là một giờ đêm.

Nhưng Bạch Nguyệt không ngủ được.

Bên tai là tiếng lửa cháy lép bép, hòa với tiếng côn trùng kêu, cô mắt mở to nhìn xung quanh là một mảnh đen kịt.

Cô cứ cảm thấy tróng bóng đêm có đôi mắt đang nhìn trộm bọn họ.

Mơ mơ hồ hồ, lo lắng sợ hãi, lại dậy thêm năm sáu lần cho củi trúc vào lửa, đến lúc trời hơi sáng, cô mới ngủ được.

Không biết là qua bao lâu, cô tỉnh lại, thấy Cố Lăng Kiệt không còn bên cạnh, nhất thời hoảng sợ, chạy về phía bãi cát, hét gọi: “Cố Lăng Kiệt, Cố Lăng Kiệt, anh đang ở đâu? Cố Lăng Kiệt?”

Cô chạy ra chỗ bãi cát, mùi thơm nức mũi, Cố Lăng Kiệt kê cao hòn đá, bên trên đang để nồi đun thịt với măng trúc.

Ở bên cạnh nhà đá có để hai mươi bốn cành trúc, môt ít cây khô và lá khô nhiều chất xơ.

Nhưng lại không thấy bóng dáng Cố Lăng Kiệt đâu.

“Cố Lăng Kiệt.” Bạch Nguyệt hét gọi, nhìn khắp xung quanh, vẫn không nghe thấy tiếng nói Cố Lăng Kiệt.

Cô nhìn về rừng trúc hôm qua có đến, ở phía xa xa, thì nhìn thấy Cố Lăng Kiệt hai vai khiêng đầy trúc đang đi về phía này.

Cô vội vàng chạy qua đó.

Cố Lăng Kiệt đầu đầy mồ hôi, giọng nói lại vô cùng dịu dàng: “Em tỉnh rồi à? Sau này nếu tỉnh dậy không nhìn thấy anh thì cứ ở trên cây, dưới cây quá nguy hiểm.”

“Sao anh không gọi em dậy, anh bận cả buổi sáng rồi nhỉ” Bạch Nguyệt đau lòng nhìn Cố Lăng Kiệt.

Cố Lăng Kiệt đặt vỏ cây lên vai, để giảm bớt trúc cọ sát vào vai trong lúc khiêng.

Người đàn ông này, vô cùng thông minh, năng lực thích ứng với hoang dã vô cùng mạnh.

“Đêm qua em không ngủ được, nên anh không nỡ gọi em dậy, hôm nay anh dùng trúc này để quây chỗ ngủ của chúng ta lại, em sẽ không cảm thấy sợ nữa.” Cố Lăng Kiệt dịu dàng nhìn cô, khẽ cười nói.

Nụ cười của anh đẹp quá, cô không dám nhìn, sợ nhìn nhiều, cô sẽ không muốn chết.

Cô khẽ rũ mi mắt xuống nói: “Cám ơn anh.”

“Em là người phụ nữ của anh, chăm sóc em là điều nên làm.” Cố Lăng Kiệt nói vô cùng tự nhiên.

Bạch Nguyệt nhìn anh: “Cần em giúp anh khiêng hai cây không?”

“Không cần, lát nữa em làm thêm nhiều dây thừng, và xử lý chỗ thịt lợn tối qua, có chuyện cho em làm đó.” Cố Lăng Kiệt không muốn để cô làm việc nặng.

Bọn họ trở lại chỗ nhà đá.

Cố Lăng Kiệt khiêng những cây trúc vừa chặt làm đôi, mang về chỗ ‘giường’, so một chút rồi lại cầm ô che nắng về.

Bạch Nguyệt chặt một đoạn trúc xuống, chẻ làm đôi, để làm cái bát đơn giản, rồi cho canh măng thịt lợn vào, đặt một bên cho nguội.

Cố Lăng Kiệt vừa chống ô che nắng, vừa nói: “Anh so một chút, giường của chúng ta rộng mét sáu, phần đầu thô có đường kính khoảng 16cm, phần đầu nhỏ là khoảng 10cm. Cho nên, chiều ngang của giường dùng mười một chỗ phần thô, giường dài mét tám, thì dùng mười chín phần nhỏ.”

“Ở đây có tất cả ba mươi cây trúc, dài mười mét, chúng ta có thể chẻ trúc ra dùng, anh chặt có phải hơi nhiều rồi không?” Bạch Nguyệt không hiểu hỏi.

“Chỗ chúng ta ở cần chắc chắn một chút, dùng cả cây luôn, ở chỗ bãi cát này, cũng phải làm một cái nhà, làm chỗ để đồ ăn của chúng ta, hoặc để nghỉ ngơi, như thế, mưa cũng không sợ.” Cố Lăng Kiệt giải thích nói.

Bạch Nguyệt gật đầu, lo trước tính sau, chắc chắn là rất tốt.

Cô đưa bát canh cho Cố Lăng Kiệt.

Cố Lăng Kiệt cầm lấy.

Cô cũng bắt đầu ăn.

Thịt lợn là thuần tự nhiên, không phải ăn đồ ăn tăng trọng, măng trúc cũng không bị phơi thuốc hay là tiêm chất kích thích, nên đặc biệt tươi ngon.

Cố Lăng Kiệt vừa sáng sớm đã ra ngoài hầm, bây giờ đã là mười hai giờ mười lăm phút, thịt lợn hầm vô cùng mềm, gắp vào miệng cảm thấy như tan ra.

“Ngon quá.” Bạch Nguyệt không kìm được khẽ cảm thán.

Cố Lăng Kiệt nở nụ cười cưng chiều: “Ngon thì ăn nhiều vào, em gầy quá.”

“Từ lúc em hai mươi bảy tuổi đến giờ không béo lên được, nếu như trôi giạt đảo hoang có thể béo lên thì người khác cười chết mất.” Bạch Nguyệt tự lấy bản thân ra đùa.

“Ở đây sản vật phong phú, hải sản nhiều, món ăn hoang dã nhiều, đều là tự nhiên cả, không có ai giành thức ăn với chúng ta, có khi béo lên thật ấy.”

“Nếu em mà béo lên thì anh không được chê em đâu đấy.” Bạch Nguyệt thuận lời anh cũng nói đùa theo.

“Địa vị của em trong lòng anh sẽ tỷ lệ thuận với trọng lượng cơ thể em.” Cố Lăng Kiệt nói với vẻ nghiêm túc.

Bạch Nguyệt cười: “Thế thì bây giờ địa vị em trong lòng anh chắc rất nhẹ nhỉ?”

“Chứng tỏ em rất có tiềm lực.”

“Ồ.” Bạch Nguyệt đáp một tiếng, rồi lại cúi đầu ăn canh măng thịt lợn.

Cố Lăng Kiệt nghe giọng điệu cô có vẻ hơi thất vọng, nghĩ chắc anh đùa hơi quá rồi: “Em giận rồi à?”

Bạch Nguyệt lắc đầu, nói: “Không có, em đang tập trung ăn nhiều thêm, đừng làm phiền em tăng cân.”

Cố Lăng Kiệt cười: “Yên tâm, cho dù em không tăng cân thì địa vị của em trong lòng anh cũng không nhẹ đâu.”

Cô biết chứ, nhận bát trong tay anh, lại múc thêm một bát, rồi đưa cho anh: “Vừa hay vị trí của anh trong lòng em cũng không nặng, ăn thêm đi anh yêu.”

Cố Lăng Kiệt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, tim khẽ rung rinh, trong mắt như có một tầng sương mờ ảo, muôn màu muôn vẻ, cúi đầu, hôn lên miệng cô một cái, giọng nói khàn đi chút: “Đã ‘yêu’ rồi đó , tiếp theo, muốn anh làm gì nữa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.