Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 301: Chap-301




Chương 301: Em Nghĩ Anh Ăn Em À​

CHƯƠNG 301: EM NGHĨ ANH ĂN EM À

Bạch Nguyệt cực kỳ mất tự nhiên: “Chuyện đó, đồ tốt nhất cũng phải ăn uống có chừng mực. Ăn nhiều quá ngược lại không tốt, ăn vừa đủ thôi là được.”

Cố Lăng Kiệt khẽ cười, trêu đùa nói: “Em đang sợ cái gì, sợ anh ăn em à?”

“Chuyện đó.” Bạch Nguyệt dùng cành cây tùy ý vẽ một vòng tròn: “Hôm nay em hơi mệt.”

Cố Lăng Kiệt cười thoải mái: “Em nghĩ đi đâu vậy hả?”

Bạch Nguyệt nhìn về phía anh.

“Không cảm thấy chúng ta mặc quần áo ướt không phù hợp lắm sao? Bờ biển buổi tối hơi lạnh.” Cố Lăng Kiệt lại nói.

Bạch Nguyệt: “…”

“Ha ha, cũng đâu phải chưa nhìn thấy.” Cố Lăng Kiệt thả lỏng, vẻ mặt là nụ cười tùy ý.

Cố Lăng Kiệt không làm khó Bạch Nguyệt nữa, thoải mái nằm trên bờ biển, nhìn ngôi sao sáng trên trời: “Sao ở đây đặc biệt sáng, anh nhớ lúc còn nhỏ anh cực kỳ thích ngắm sao, hồi đó sao đầy trời, còn bây giờ, rất hiếm khi nhìn thấy cảnh sao đầy trời đó.”

Bạch Nguyệt nằm xuống bên cạnh Cố Lăng Kiệt: “Công nghiệp ô nhiễm khá nghiêm trọng, rất nhiều thành phố xuất hiện sương mù, cho nên, bên bờ biển đặc biệt là những bờ biển chưa có ai khai phá giống như thiên đường nhân gian vậy.”

Cố Lăng Kiệt ôm lấy vai Bạch Nguyệt: “Đồng ý với anh, cho dù chúng ta được cứu khỏi đây thì cũng mãi mãi không xa rời nhé.”

Bạch Nguyệt trầm mặc.

Trầm mặc làm cho Cố Lăng Kiệt hoảng sợ, anh nhìn về phía Bạch Nguyệt.

“Ừm.” Bạch Nguyệt đáp một tiếng.

Anh đặt một nụ hôn lên trán Bạch Nguyệt, rồi đứng dậy, làm việc, chặt cây trúc mới xuống.

“Anh đang làm gì vậy?” Bạch Nguyệt không hiểu hỏi, cũng ngồi dậy.

“Làm dây thang. Trúc này dài mười mét, anh chặt ra hai đoạn khoảng bốn mét, cách khoảng năm mươi centimets đục một cái lỗ, rồi buộc các mảnh trúc lại, là làm được thành thang.” Cố Lăng Kiệt vừa nói, vừa làm việc, so hai đoạn trúc trước, rồi đánh dấu vào đoạn có cùng độ cao.

Anh lại chia đoạn hai mét còn lại thành bảy đoạn ba mươi centimet.

Bởi vì càng về ngọn, trúc càng nhỏ, kích cỡ cũng không giống nhau, cho nên, mỗi một cái lỗ to nhỏ đều phải so các tấm trúc với nhau để đục.

Bạch Nguyệt cùng làm với Cố Lăng Kiệt.

Bởi vì làm chậm, và dùng sức vừa phải, Cố Lăng Kiệt sợ Bạch Nguyệt làm cứa vào tay: “Em dùng những chỗ trúc còn lại để làm thành đũa đi. Dài dài một chút, vậy mới không bị bỏng vào tay.”

“Vâng, được ạ.” Bạch Nguyệt dùng chỗ trúc còn lại làm thành bốn đôi đũa, còn làm một cái muôi nữa.

Cố Lăng Kiệt nhìn đũa Bạch Nguyệt làm, cười nói: “Chỗ đũa dư ra là để chuẩn bị cho khách à?”

Bạch Nguyệt thấy câu này khá buồn cười, cũng cười theo.

“Hay là em chuẩn bị cho con chúng mình à? Lúc này mà làm cho con thì hình như hơi sớm.” Cố Lăng Kiệt đùa nói.

Không biết là do ánh lửa, hay là do Bạch Nguyệt ngại ngùng mà mặt đỏ hồng lên, không trang điểm mà đẹp hơn yêu nữ, cực kỳ đẹp.

“Em lo mất một đôi thì chúng ta cũng còn đôi thay.” Bạch Nguyệt giải thích nói.

“Ừm, em nhìn xem, cua hình như chín rồi.” Cố Lăng Kiệt nhắc nhở nói.

Bạch Nguyệt dùng đôi đũa vừa làm xong gắp lên, bởi vì đầu đũa hơi to, lại không bằng nhau, nên thành ra gắp cua hơi khó.

Thì ra làm đũa cũng phải có kỹ thuật.

Cô mãi mới gắp được hai con lên, đặt vào trong lá cây to để nguội một lúc, dùng dao găm chẻ trúc ra, cải thiện kích cỡ đũa.

Cô mài hai mặt đũa cho bằng nhau, để đũa có thể khép sát được, rồi lại làm hai đầu nhỏ lại, gắp con cua khác lên, thấy thuận tay hơn nhiều.

“Ăn trước đã, xem có ngon không?” Cố Lăng Kiệt hỏi.

Bạch Nguyệt tách con cua ra rồi hút lấy gạch cua.

Mặn mặn, vô cùng tươi.

Cô bật ngón cái lên khen ngợi: “Ngon vô cùng, nhưng em lo nước ngọt của chúng ta không đủ dùng.”

“Không cần lo lắng, có nồi, có nước biển, sẽ chế được ra nước cất, chúng ta cũng có thể đợi đến sáng sớm mai ra ngoài tìm ít rau dại gì đó, thuận tiện tìm xem có nguồn nước ngọt nào không, đợi hết rồi, thì đào vài cái hồ, để tích nước.” Cố Lăng Kiệt nói.

“Buổi sáng chúng ta có măng, hấp măng với thịt lợn, ăn xong bữa sáng rồi đi.” Bạch Nguyệt nói thêm rồi bóc vỏ chân cua rồi đưa lên sát miệng Cố Lăng Kiệt.

“Em không cần bóc cho anh đâu, em ăn đi.” Cố Lăng Kiệt đau lòng tay cô.

“Vậy anh nghỉ tay đi ăn cua đã, ở đây có nhiều, em ăn không hết!”

Cố Lăng Kiệt nhìn đồng hồ, dùng nước biển rửa tay, rồi ngồi xuống bên cạnh Bạch Nguyệt ăn cua.

Bạch Nguyệt nghe gió biển thổi ào ào và sóng biển vỗ vào đá, nếu cứ nghĩ là đang đi nghỉ chứ không phải là bị trôi giạt vào đảo hoang thì cảm giác cũng khá hay.

Cố Lăng Kiệt ăn một con cua, rồi bắt đầu làm thang.

Bạch Nguyệt ăn hai con, cô bóc một con bào ngư, rồi cắt thành từng miếng mỏng, để vào nồi nhúng qua, rồi cho vào miệng ăn, cực kỳ ngon.

“Anh thử cái này đi.” Bạch Nguyệt gắp một miếng nhỏ, nhúng qua trong nồi nước sôi, rồi đưa lên trước mặt cho Cố Lăng Kiệt.

Cố Lăng Kiệt ăn xong: “Đúng là rất ngon, đầu bếp trong nhà hàng chắc cũng chỉ làm được như này, khác ở chỗ là, chúng ta ăn đồ ăn cực tươi.”

“Ha ha, đúng vậy, đồ hải sản tươi ngàn vàng khó mua.” Cô và Cố Lăng Kiệt cùng ăn bào ngư, Bạch Nguyệt lại cắt nhỏ hải sâm thành từng miếng nhỏ.

“Anh có phát hiện ra bào ngư này, hải sâm nữa ăn có vị gần giống nhau không, giống các loại sò hết, mùi vị thực ra cũng tương tự nhau.” Bạch Nguyệt hỏi.

“Cũng có vài điểm khác, ví dụ như thịt sò biển có hình trụ, một miếng nhỏ xíu, ăn lên, một sợi, dai dai, còn hàu thì, mềm hơn, giống như ăn một miếng là thịt mỡ tan ra, còn trai sông, hình dáng hơi to, có nhiều phần ăn được, con trai nhỏ, ốc biển, con hến, các loại đều khác nhau.” Cố Lăng Kiệt nghiêm túc giảng giải.

“Em thấy anh cứ như chuyên gia ẩm thực nhỉ.” Bạch Nguyệt tùy tiện nói.

“Thực ra thì, hôm nay là ngày anh ăn nhiều nhất.” Cố Lăng Kiệt đáp lại.

“Lần trước ăn ở gần trường em, anh cũng ăn rất nhiều.” Bạch Nguyệt nhắc nhở nói.

“Nhưng không nhiều như hôm nay, anh ăn cả một cái chân lợn.” Cố Lăng Kiệt hỏi.

Bạch Nguyệt cười: “Hình như là vậy, đúng rồi, thịt lợn thừa còn đủ để ăn hơn một tuần nữa, ba cái chân còn lại, mai chúng ta đừng ăn vội, dùng muối ướp lên, rồi phơi nắng, như thế thì để mấy tháng cũng không bị hỏng.”

Bạch Nguyệt nói xong, hơi ngừng lại một lát.

Mấy tháng trời sao, cô đâu sống được lâu chừng đó.

Nếu cô chết rồi, trên đảo chỉ còn lại một mình Cố Lăng Kiệt, thế thì anh đáng thương quá.

“Nghĩ gì thế? Sao không nói gì?” Cố Lăng Kiệt nhìn cô.

Bạch Nguyệt hồi tinh thần lại, tiếp tục nói: “Em nghĩ, ngày mai chúng ta chỉ ăn phần xương sườn thôi, cứ luộc cả một nồi to, đủ để ăn cả ngày.”

“Ừm. Lúc chúng ta ra ngoài thì lấy túi ni lông bọc lại, để đá chặn bốn phía, đề phòng dã thú ăn mất.” Cố Lăng Kiệt thuận tiện nói cách nghĩ với Bạch Nguyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.