Chương 299: Cuộc Sống Hoang Dã
CHƯƠNG 299: CUỘC SỐNG HOANG DÃ
Bạch Nguyệt lo lắng nhìn Cố Lăng Kiệt.
Cô không sợ chết, nhưng cô sợ Cố Lăng Kiệt chết.
Anh còn trẻ như vậy, lại là tướng quân, chiến công hiển hách, bối cảnh lớn mạnh, nói không chừng qua vài năm nữa sẽ lên làm tổng thống, chỉ vì cứu cô mà như vậy, ở nơi hoang dã, trở thành thức ăn cho sói, thật đáng thương.
Cố Lăng Kiệt nhìn ra sự lo lắng của Bạch Nguyệt, anh dịu dàng vuốt ve má cô.
“Em đừng lo, đâu phải ngày nào cũng tới đây đâu, chúng ta sẽ không sao, tin anh đi.” Cố Lăng Kiệt hứa hẹn nói.
Bạch Nguyệt gật đầu, cô lo lắng cũng chẳng có ích gì: “Anh có biết đảo này là đâu không?”
“Anh không biết, đảo trên biển có rất nhiều, đảo chưa có ai khám phá ra cũng rất nhiều, đặc biệt là những đảo ở vùng biển sâu, người bình thường sẽ không tới đây, cho dù là nơi dùng cho quân sự cũng sẽ chọn những nơi có điều kiện địa lý thuận lợi, được các thăm dò viên thăm dò qua rồi, bờ cát ở đây không có dấu chân người.” Cố Lăng Kiệt nhìn quanh, cầm một cái túi lưới trong đó lên, rồi đổ nồi bên trong ra.
Trong nồi có một con dao phay, một con dao găm, một khẩu súng ngắn và một băng đạn.
“Súng của anh còn dùng được không?” Bạch Nguyệt hỏi, mang theo hy vọng nhìn Cố Lăng Kiệt.
Nếu bọn họ có súng thì cô cảm thấy an toàn hơn nhiều.
“Có thể dùng, nếu sợ không thể dùng, thì phơi khô đi tuyệt đối không vấn đề, có tổng cộng hai mươi viên đạn, để lúc cần, bây giờ chúng ta phải tìm chỗ ngủ an toàn trước đã.” Cố Lăng Kiệt đưa con dao găm cho Bạch Nguyệt, còn anh cầm súng và dao phay, lúc chuẩn bị đi thì nhìn thấy cá khô bị ngâm nước, ngửi thử thì thấy chắc vẫn ăn được.
“Tiểu Nguyệt, ở chỗ này em đào một cái hố, không cần sâu quá, khoảng mười phân là được, anh đi hái lá cây đến đây.” Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt túm chặt tay anh: “Em đi cùng anh.”
“Cũng được.” Cố Lăng Kiệt dùng bốn cái lá cây to bọc cá lại.
Bạch Nguyệt đào xong hố thì Cố Lăng Kiệt đặt cá vào trong, dùng cát lấp lại.
“Chúng ta đi thôi.”
Bạch Nguyệt đi theo sau Cố Lăng Kiệt, vào rừng.
Bởi vì là nơi không người, cây cối phát triển rậm rạp, cao lớn, mà lá chuối là nhiều nhất.
Cố Lăng Kiệt vừa chặt, vừa tiến vào.
Bạch Nguyệt ở phía sau giúp anh xử lý những cành lá còn sót chưa chặt.
Cố Lăng Kiệt chặt thành một khoảng rộng một mét, dài mười mét thì dừng lại, nhìn lên một cái cây.
“Sao vậy anh?” Bạch Nguyệt không hiểu hỏi.
Cố Lăng Kiệt nhếch mép: “Cho dù chúng ta không có súng thì cũng không phải sợ dã thú nữa.”
“Vì sao?”
“Cây này gọi là cây độc tiễn, loại cây kịch độc mà trong tiểu thuyết võ hiệp có nói đến chính là cây này, đợi đến mai chúng ta sẽ chế một ít cung tên, dính lên cái này, khả năng bắn tên của anh có lẽ là giỏi nhất trong quân khu của anh đấy.” Cố Lăng Kiệt nói với vẻ tự tin.
Bạch Nguyệt khẽ cười: “Em có cảm giác chúng ta có thể sống cả đời trong rừng sâu cũng được.”
Cố Lăng Kiệt gõ nhẹ tay vào mũi Bạch Nguyệt: “Nếu không cẩn thận trúng độc của cây này, thì những cỏ bên dưới chính là để giải độc.”
Bạch Nguyệt cảm thán: “Đại tự nhiên quả nhiên tương sinh tương khắc.”
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn xung quanh, chỉ vào một cái cây to trong đó: “Chúng ta bố trí ở cái cây này đi.”
Bạch Nguyệt ngẩng đầu, lá cây rậm rạp quá. “Bên trên liệu có rắn không?”
“Rắn leo lên cây là để tìm thức ăn, chỉ cần chúng ta xử lý sạch sẽ, rắn là loài động vật nhát gan, sẽ không lên đâu.” Cố Lăng Kiệt giải thích nói.
Anh rất nhanh đã leo lên trên, dáng người cường tráng, tốc độ nhanh mạnh.
Bạch Nguyệt nhìn anh đang chặt đi rất nhiều lá cây chòi ra.
Cô không giúp được, nhìn ở phía không xa có một cái cây đã chết khô, có nhiều sợi, cô muốn xé thành sợi, đan thành dây thừng, liền đi chặt cây xuống, bóc ra khỏi thân cây.
Một tiếng sau, Cố Lăng Kiệt đã chặt hết những cành lá xum xuê dư thừa sát cây đó, rồi trèo từ trên cây xuống.
Bạch Nguyệt nhìn lên trên cây: “Có phải cao quá rồi không, em cảm thấy không chắc chắn. Em…cái đó, em không biết trèo cây.”
“Chuyện đó em không cần lo, anh sẽ làm một cái thang dây, đợi thang dây làm xong rồi sẽ bóc hết vỏ cây bên dưới ra, cây không còn vỏ sẽ khá trơn, dã thú các loại sẽ không leo lên được.” Cố Lăng Kiệt giải thích nói.
“Bây giờ chúng ta đi chuyển một tấm ván gỗ tới à?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Ừm.” Cố Lăng Kiệt nắm tay cô cùng đi.
Bạch Nguyệt cảm nhận được lòng bàn tay thô ráp của anh mang theo nhiệt độ cực nóng làm người cô cũng ấm áp theo.
Hy vọng sẽ có chiếc thuyền nào đó đi qua chỗ này, cứu anh ấy đi.
Bọn họ chuyển tấm ván gỗ đến phía dưới cây, chẻ ra.
Cố Lăng Kiệt chọn tám cành cây lớn, Bạch Nguyệt giúp đỡ làm sạch cành con.
Vốn dĩ anh chọn hai cây, đối diện nhau, tổng cộng có năm cành lớn, nhưng chúng lại không có cùng độ cao.
Cố Lăng Kiệt dùng tám cành nhỏ buộc chặt lên trên năm cành lớn, tạo thành một mặt phẳng.
Bạch Nguyệt cảm thấy rất thần kỳ: “Anh nên đi làm kiến trúc sư mới phải.”
“Anh và các anh em lúc đi làm nhiệm vụ cũng từng làm giường đơn giản như thế này, mà còn không có thứ gì khác, chúng ta may mắn là có ván gỗ, cho nên, chiếc giường này chắc là sẽ khá thoải mái.” Cố Lăng Kiệt cười, nói.
Bạch Nguyệt nghĩ, đêm nay cô sẽ ngủ cùng anh trên một chiếc giường, trong lòng có cảm giác quái dị, loại cảm giác này, lúc lênh đênh trên biển không có.
Cô cúi đầu, tiếp tục bện dây thừng.
Cố Lăng Kiệt trèo từ trên cây xuống, dùng dây thừng buộc vào giữa giường ván gỗ.
“Để làm gì vậy?” Bạch Nguyệt không hiểu hỏi anh.
“Lát nữa em không leo được lên thì anh ở bên trên kéo.” Cố Lăng Kiệt giải thích nói.
Bạch Nguyệt gật đầu.
Cố Lăng Kiệt chọn vị trí quá cao rồi, nhìn qua chắc cũng phải hơn ba mét, cô cao 1m65, giường rộng từ mét sáu đến một mét tám, cô phải nâng lên vị trí phần đầu, chắc là không có sức.
Cố Lăng Kiệt trèo lên trước.
Bạch Nguyệt dùng hết sức mình, Cố Lăng Kiệt kéo dây thừng, cuối cùng cũng kéo được một miếng ván gỗ lên, anh đặt cẩn thận chắc chắn, còn để hơi nghiêng hai mươi lăm độ.
Cố Lăng Kiệt nhảy từ trên cây xuống, nhìn đồng hồ, đã là mười hai giờ hai mươi trưa rồi.
“Em đói chưa?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
Bạch Nguyệt gật đầu, thực ra thì một tiếng trước, bụng cô đã réo ùng ục rồi.
“Cá lúc trước của bọn mình chắc cũng tàm tạm rồi, đi thôi.” Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt nhìn về phía bãi cát, trong mắt lướt qua tia lo lắng, chỉ chỉ vào một chỗ trên bãi cát: “Cái đen thùi lùi đó là gì vậy?”
Cố Lăng Kiệt theo hướng chỉ của Bạch Nguyệt nhìn sang, khóe miệng hơi nhếch nhếch lên: “Tiểu Nguyệt, chúng ta khá may mắn, nhanh vậy ông trời đã gửi đồ ăn đến cho chúng ta rồi. Đó là lợn rừng.”
Cố Lăng Kiệt chạy nhảy qua đó.
“Anh cẩn thận chút.” Bạch Nguyệt lo lắng nói.
Cố Lăng Kiệt chạy qua, thấy lợn rừng đang ăn cá của bọn họ, nghe có âm thanh thì nó quay lại.
Cố Lăng Kiệt nhân cơ hội đó nổ súng, đạn bay ra trúng ngay đầu lợn rừng.
Lợn rừng lắc lư mấy cái rồi ngã ra đất, không động đậy.
Bạch Nguyệt nhìn con lợn rừng trên đất, tuy cô từng ăn thịt lợn, nhưng chưa từng giết lợn.
“Anh biết mổ lợn không?” Bạch Nguyệt hỏi Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt nhìn Bạch Nguyệt bên cạnh, anh chưa từng mổ nhưng nhìn có vẻ Bạch Nguyệt không biết, nên cũng chỉ có anh làm thôi.