Chương 297: Ở Cùng Anh Là Được Rồi
CHƯƠNG 297: Ở CÙNG ANH LÀ ĐƯỢC RỒI
“Đúng rồi, đêm qua đến bây giờ anh còn chưa ngủ. Anh ngủ một lát đi, để em trông cho.” Bạch Nguyệt ngồi xuống nói.
“Không phải đêm qua em cũng không ngủ sao? Anh có thể thức mấy ngày cũng không có vấn đề gì. Em ngủ trước đi.” Cố Lăng Kiệt nhẹ nhàng nói.
“Em vẫn luôn ngủ mê man mà. Anh ngủ đi. Em muốn hóng chút gió biển, ngắm nhìn trời xanh mây trắng.” Bạch Nguyệt vỗ nhẹ vào chân của mình.
Cố Lăng Kiệt mỉm cười, trong ánh mắt đầy vẻ nuông chiều và không từ chối nữa. Anh nằm ở bên cạnh Bạch Nguyệt, cánh tay phải đặt ở sau đầu mà không dựa vào chân cô vì sợ sẽ làm cô mệt.
Bạch Nguyệt nhìn gương mặt cương nghị của anh. Khi anh ngủ, miệng cũng mím chặt lại giống như một hoàng tử tao nhã.
Thật ra ông trời đối xử với cô vẫn không tệ. Cho dù cuộc đời của cô có ngắn ngủi, cho dù trải qua đau khổ nhưng lại cho cô một người đàn ông tốt như vậy.
Cố Lăng Kiệt quá mệt mỏi. Thật ra, từ sau khi xa cô anh vẫn luôn mất ngủ. Bây giờ, chỉ trong giây lát mà anh đã thiếp đi.
Bạch Nguyệt nhìn bầu trời xanh thẳm, mây trắng, hưởng thụ cảm giác thoải mái vào giờ phút này. Không biết qua bao lâu, cô thấy buồn ngủ và nhắm mắt lại.
Lại không biết bao lâu nữa, cô chợt ngửi thấy được mùi thơm của cá nướng liền mở mắt.
Cố Lăng Kiệt đang nướng mười mấy con cá, chúng đã sắp chín rồi.
“Em xin lỗi, em cũng ngủ thiếp đi mất.” Bạch Nguyệt xin lỗi.
“Không sao, không rơi xuống nước được đâu.” Cố Lăng Kiệt mỉm cười nói và đưa cái nồi cho cô: “Em nếm thử đi.”
Bạch Nguyệt ngửi qua thấy mùi tanh đã giảm đi rất nhiều, chỉ còn lại mùi cá tự nhiên.
Cô dùng tay nhón một chút và bỏ vào trong miệng: “Ừ, ăn ngon, ngon tuyệt đấy.”
“Nước biển vốn đã mặn, bản thân nó vốn còn tươi lại có khoáng chất rất cao. Em ăn nhiều một chút.” Cố Lăng Kiệt tiếp tục nướng.
Anh không cần thìa nấu mà dùng dao lật cá.
Bạch Nguyệt ở bên cạnh yên tĩnh gỡ xương cá.
Cố Lăng Kiệt nướng cá được một nửa thì cô đã gỡ được rất nhiều thịt.
Cố Lăng Kiệt không cầm mà lấy nguyên một con cá lên ăn.
“Cá bên này đều được gỡ xương rồi này.” Bạch Nguyệt nhắc nhở.
“Em cứ ăn đi. Anh tự gỡ được mà.”
“Em đã gỡ xong rồi.”
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Bạch Nguyệt.
Rõ ràng cô rất muốn anh ăn cá do mình gỡ ra.
Anh ăn phần cá cô đã chuẩn bị.
Bạch Nguyệt mỉm cười hạnh phúc, anh cũng cười theo. “Em đừng chỉ có gỡ cho anh nữa, em cũng ăn đi.”
“Vâng.” Bạch Nguyệt đáp một tiếng.
Ăn xong, Cố Lăng Kiệt xâu số cá còn lại và đặt ở phía trên ô che nắng. Thứ nhất là để phơi nắng cho khô, thứ hai còn có thể che bớt ánh nắng mặt trời.
Trước đây anh đã từng dùng mấy chai nước khoáng để tạo nước cất nên việc chế tạo rất dễ dàng. Chỉ cần dùng một chai nước khoáng, lấy ra phần đầu theo tỷ lệ một phần ba, sau đó xếp ngược ở trong hai phần ba chai nước khoáng, rót nước biển vào hai phần ba chai nước khoáng đó và lại đặt đáy một chai nước khoáng khác chùm lên trên tạo thành trạng thái được đậy kín.
Ánh mặt trời chiếu vào nước biển của chai nước khoáng, nước sẽ bốc hơi lên nhưng không thoát ra được nên tụ lại thành nước cất và rơi xuống. Đáng tiếc không có băng cũng không thể dùng lửa, nếu không còn có thể lấy được nước cất dễ dàng hơn.
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn bình chế tạo nước cất và lại nhìn đồng hồ đeo tay. Hơn năm giờ mà chỉ tạo ra được một nắp chai nước thì quá ít. Một ngày cũng chỉ được một ngụm. Người bình thường một ngày ít nhất cần uống 1 lít 2 nước. Chút nước ấy căn bản không đủ dùng.
“Tiểu Nguyệt.” Cố Lăng Kiệt kêu lên với vẻ mặt khó xử.
“Sao vậy?”
“Cái đó, nếu như em muốn đi tiểu... Trên biển thiếu nhất chính là nước.” Cố Lăng Kiệt ngầm giải thích.
Bạch Nguyệt lập tức hiểu rõ liền đỏ mặt và rũ mí mắt xuống.
Chuyện này...
Trước đây cô có xem qua một chương trình mạo hiểm. Nhà mạo hiểm trong đó tên là Bell thật sự cái gì cũng ăn, phân và nước tiểu của hươu, ruồi nhặng trên con chuột chết, cuống rốn của động vật bắt đầu mục nát.
Nhưng bọn họ còn chưa đến mức rơi vào đường cùng như vậy. Trong dạ dày của cô lại không thoải mái nên nằm xuống tấm ván gỗ.
Cố Lăng Kiệt nhìn ra được trong lòng cô thấy bài xích: “Chúng ta tạm thời uống nước trước đã, đến lúc đó lại nói sau.”
“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Bạch Nguyệt chuyển đề tài.
Cố Lăng Kiệt nhìn đồng hồ đeo tay: “Bốn giờ hai mươi chiều rồi.”
Bạch Nguyệt không nói mà đờ người ra nhìn lên trên không trung.
Cố Lăng Kiệt chống một tay bên đầu cô hỏi: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”
“Trước đây em đã lên rất nhiều kế hoạch cho mình, nhưng kế hoạch không nhanh bằng biến hóa nên bây giờ không thể làm được chuyện gì cả. Suy nghĩ nhiều sẽ chỉ làm chúng ta càng lúc càng thấy phiền não. Nói không chừng, chúng ta còn sống không qua nổi một tuần đâu.” Bạch Nguyệt than thở.
“Nếu chúng ta chỉ có thể sống một tuần, em muốn làm chuyện gì?” Cố Lăng Kiệt nhìn cô chăm chú và hỏi.
Bạch Nguyệt cong khóe miệng: “Chúng ta đang ở trên biển, dường như cũng chẳng làm gì được cả thì phải.”
“Anh thấy như vậy rất tốt.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói và nhìn cô đầy vẻ lưu luyến thâm tình: “Tối thiểu chúng ta ở cùng một chỗ. Có nhiều lần anh thật sự muốn trực tiếp trói em mang đi. Đúng rồi, em đã đồng ý điều kiện gì với Tô Khánh Nam mà anh ta buông tha cho anh vậy?”
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt với vẻ nặng nề, trong mắt hiện lên sự phức tạp.
Cô không muốn nói cho anh biết chuyện mình trúng virus, nếu như bọn họ được cứu thì sao?
Đợi đến khi đó, Cố Lăng Kiệt sẽ còn tuyệt vọng hơn.
“Để cho anh ly hôn với em và kết hôn với Chu Hân Ly.” Bạch Nguyệt nói lược bớt.
“Còn gì nữa không?” Cố Lăng Kiệt không thể nào tin được.
“Tô Khánh Nam là tư lệnh chuyên môn điều tra sinh hoạt cá nhân của các quan chức nhà nước. Anh ấy thuộc sự quản lý trực tiếp của tổng thống.” Bạch Nguyệt giải thích.
“Anh biết, anh vẫn nghi ngờ thân phận của anh ta không chỉ đơn giản là chịu sự quản lý trực tiếp của tổng thống như vậy. Chỉ là anh ta làm việc đặc biệt cẩn thận nên không tìm được chút dấu vết nào. Mặt khác, em không cần lo lắng về chuyện của Lưu San đâu. Anh đã sớm căn dặn rồi, nếu như bọn họ tìm được cô ấy sẽ lập tức tìm cách cứu ra. Cho dù anh không có ở đó, bọn họ cũng sẽ cứu cô ấy.”
Bạch Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. “Cám ơn anh.”
“Anh thấy giữa anh và em không cần phải nói cảm ơn làm gì.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Vâng, anh ngủ tiếp đi. Lúc này em thật sự không ngủ nữa rồi. Hai chúng ta thay phiên nhau thức đi.” Bạch Nguyệt ngồi dậy.
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt nằm xuống và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bạch Nguyệt lại đờ đẫn nhìn biển rộng.
Cố Lăng Kiệt tỉnh lại thì mặt trời đã lặn.
“Em đói không?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
Bạch Nguyệt lắc đầu. Bởi vì khát nước nên cô thậm chí không muốn nói gì cả.
Anh kiểm tra cá trên ô che nắng thì thấy chúng đã thành cá khô rồi.
Cố Lăng Kiệt đưa nước khoáng cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt lắc đầu vì muốn cố gắng tiết kiệm nước.
“Em uống đi. Tối hôm nay trời sẽ mưa, chúng ta sẽ có đủ nước uống thôi. Nhưng sóng và gió biển cũng sẽ rất lớn. Vì lý do an toàn, anh sẽ buộc một tay của em vào trên tấm ván gỗ. Em nằm áp chặt vào tấm ván gỗ, biết không?” Cố Lăng Kiệt nói và cất ô che nắng đi.
“Sao anh biết trời sẽ mưa?” Bạch Nguyệt không hiểu hỏi.
Cố Lăng Kiệt chỉ tay lên bầu trời, ở phía ngoài xa đã tối đen như mực.
Bạch Nguyệt không nói gì nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy sợ hãi.
Cố Lăng Kiệt buộc chiếc ô che nắng xuống phía dưới tấm ván gỗ.
Những vật khác đều được bỏ vào bên trong túi lưới hoặc trong túi nhựa và buộc ở phía dưới tấm ván gỗ, bên trên chỉ để lại chai nước khoáng không bên trong một chiếc nồi lớn.
Dây thừng rất nhỏ nên khi buộc vào cổ tay sẽ đau. Cố Lăng Kiệt cởi áo của mình ra và buộc vào một tay của Bạch Nguyệt. Thấy anh cẩn thận tỉ mỉ như vậy, cô đột nhiên không thấy sợ nữa...