Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 292: Chap-292




Chương 292: Em Ở Cùng Với Anh​

CHƯƠNG 292: EM Ở CÙNG VỚI ANH

Nụ hôn này làm cho tình hình càng không thể cứu vãn được nữa.

Giống như sét đánh xuống địa hỏa, lan biển và bãi cát, đá và lụa.

Tiếng hít thở càng lúc càng nặng nề.

Bọn họ dường như đã quên cả thời gian, quên cả trường hợp, quên được thân phận và vị trí và hoàn cảnh.

Cố Lăng Kiệt ép Bạch Nguyệt lên trên ghế, hai chân cô quấn lấy thắt lưng khỏe khoắn của anh, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Cấp dưới của Cố Lăng Kiệt nhận thấy được điểm khác thường thì nhìn qua gương về phía sau xe.

“Cậu không cần mắt nữa à!” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói: “Mắt nhìn về phía trước, tập trung lái xe của cậu đi.”

Cấp dưới của anh không dám nhìn nữa, ngồi nghiêm chỉnh và mắt nhìn thẳng về phía trước, tay nắm chặt tay lái.

Cố Lăng Kiệt kéo màn cửa sổ xe bên phải xuống và ngồi xuống ghế, một tay ôm Bạch Nguyệt vào trong lòng lại kéo màn cửa số xe bên trái xuống.

Tham mưu Chung không ngờ được thủ trưởng luôn nổi tiếng cấm dục của mình lại có lúc ý loạn tình mê như vậy.

Ánh mắt anh ta có thể không nhìn nhưng tai còn chưa điếc mà.

Âm thanh khi bọn họ động tình hợp lại thành một bản nhạc trêu người, làm cho người ta phải đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch.

Anh ta hít sâu một hơi và nuốt nước bọt rồi lại hít sâu. May mà anh ta thường xuyên rèn luyện nên ý chí mạnh mẽ, bằng không lúc này thật sự phải tìm tới Ngũ cô nương nhà mình mất thôi.

Hai tay của Bạch Nguyệt vòng qua ôm lấy lưng của Cố Lăng Kiệt, mặt ghé sát vào mặt anh, cằm tì lên vai anh.

Cô biết tình huống bây giờ không ổn, nhưng dược tính trong cơ thể đã vượt quá mức lý trí có thể kiểm soát, cô lại giống như người rơi vào trong biển lớn, sẽ vô thức nắm thật chặt lấy miếng gỗ nổi bên cạnh.

Sau khi anh ra một lần, cô vẫn ôm thật chặt lấy anh không chịu buông tay, bởi vì cô cảm giác còn chưa tới đạt tới mức mình muốn, khát vọng này giống như mong muốn được sống đang bào mòn lý trí của cô. Cô chủ động hôn lên rái tai của anh, vừa căm giận hành vi này của mình.

Tại sao cô phải làm như vậy?

Sai lầm ở chỗ nào chứ?

Cô quay mặt đi chỗ khác và siết chặt nắm đấm.

Cố Lăng Kiệt nắm lấy cằm của cô, ép cô phải đối mặt với mình.

Bạch Nguyệt ngắm nhìn anh, trong mắt mơ hồ có ánh nước và ánh lên vẻ huyền ảo khác thường khi nhuộm màu ham muốn.

Bởi vì xấu hổ, cô lúng túng hạ mí mắt xuống, nhưng phần xấu hổ này căn bản lại không khống chế được máu đang chảy trong cơ thể.

“Em còn muốn nữa sao?” Cố Lăng Kiệt nhìn ra manh mối.

Anh đoán chắc vấn đề là ở cốc nước ép ngũ cốc cuối cùng.

Anh chỉ uống vài hớp đã có thể cảm giác được nhu cầu mãnh liệt, nhưng cô đã uống hết một cốc lớn đấy.

Bạch Nguyệt ghé đầu ở trên vai anh và khẽ nói: “Em khó chịu.”

Cô mở miệng nói ra mới phát hiện giọng nói của mình nũng nịu như giọng điệu nhỏ nhẹ mềm mỏng của người Huế vậy, còn kèo theo chút thỉnh cầu.

“Tham mưu Chung, vòng một vòng lớn rồi hãy về khách sạn.” Cố Lăng Kiệt ra lệnh.

“Vâng.” Tham mưu Chung đáp và hắng giọng một cái.

Bạch Nguyệt xấu hổ muốn chui xuống đất. Cho dù người khác không nhìn thấy được nhưng bọn họ lại đang làm ở trên xe, còn có cả cấp dưới của anh đang lái xe đấy. Nếu vào lúc tỉnh táo, cô thà chết cũng sẽ không làm loại chuyện này.

Anh bảo cô dựa vào trên ghế lái.

Bạch Nguyệt theo bản năng đẩy tay anh ra nhưng lại khó chịu, trong lúc giằng co, anh đoạt lấy ưu thế chủ đạo. Mười phút sau, Bạch Nguyệt đã không còn sức lực gì nữa, dược tính cũng theo đó dần dần giảm bớt.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn muốn cô.

Khi cô được anh bế về khách sạn và đặt ở trên giường của anh thì đã hoàn toàn không muốn nhúc nhích nữa...

*

“Ông chủ, bồ câu đã dẫn theo con mồi về tổ.” Cấp dưới của Lã Mạnh Châu báo cáo.

Lã Mạnh Châu nhếch mép cực kỳ thâm độc nói: “Hành động.”

Người phóng viên cầm thẻ phòng trộm được từ nhân viên phục vụ và mở cửa phòng Tổng Thống của Cố Lăng Kiệt.

Hắn thấy Cố Lăng Kiệt ngồi ở trước máy vi tính đang đánh chữ. Tham mưu Chung đứng hầu hạ ở bên cạnh.

Người phóng viên kinh ngạc.

Sao vậy? Sao không có loại hình ảnh hạn chế như trong tưởng tượng của mình chứ?

Ánh mắt sắc bén của Cố Lăng Kiệt liếc nhìn về phía phóng viên nhưng giữ kín không nói ra.

“Anh là ai? Anh vào đây bằng cách nào?” Tham mưu Chung lạnh lùng nói.

“À, tôi là phóng viên của báo Kim Nguyên, tôi tới tìm cô Bạch để phỏng vấn. Xin hỏi cô ấy có ở đây không?” Phóng viên mỉm cười hỏi. Hắn đã sớm chuẩn bị trước lời thoại rồi.

“Cô ấy vốn không ở trong phòng Tổng Thống này, sao anh lại tìm tới đây?” Tham mưu Chung nghi ngờ.

“Tôi vẫn luôn chờ ở cửa, thấy các người bế cô ấy vào đây.” Người phóng viên giải thích với sắc mặt trắng bệch.

“Anh đã biết cô ấy bị bế vào thì hẳn cũng biết bây giờ cô ấy không có tinh thần làm phỏng vấn mới phải chứ?”

“Ồ, vậy tối nay tôi sẽ trở lại.” Phóng viên muốn rời đi.

“Chờ một lát.” Cố Lăng Kiệt mở miệng nói.

Lưng người phóng viên cứng đờ, chậm rãi xoay người lại. Cố Lăng Kiệt đã đứng ở trước mặt của hắn, ánh mắt khóa chặt hắn và ra lệnh: “Gọi cảnh sát qua. Người của báo Kim Nguyên đúng không?”

“Vâng.” Tham mưu Chung gọi điện thoại ra ngoài.

Người phóng viên thấy hành động bị lộ thì vội vàng chạy ra bên ngoài.

Cố Lăng Kiệt dùng một chiêu Cầm Nã Thủ, đánh ngã phóng viên xuống đất.

Hắn móc súng từ trong người ra và bắn về phía Cố Lăng Kiệt.

Cố Lăng Kiệt lùi lại tránh đạn.

Một tiếng súng vang lên.

Bạch Nguyệt đang ngủ mê man chợt hoang mang cố mở mắt ra, càu nhàu bước xuống giường và ra mở cửa, cô nhìn thấy người phóng viên ở cửa lớn.

Người phóng viên cũng thấy Bạch Nguyệt liền giơ súng lục lên nhắm ngay vào cô và bóp cò.

Cố Lăng Kiệt thấy người phóng viên giơ súng lục chỉ vào Bạch Nguyệt, trong giây phút chỉ mành treo chuông liền đẩy cửa ra.

Đạn bắn lên trên cánh cửa.

“Đi vào trong.” Cố Lăng Kiệt nói với Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt lo lắng cho Cố Lăng Kiệt nên không vào mà chạy tới bên cạnh anh, nắm cánh tay anh nói rất kiên định: “Em ở cùng với anh.”

Cố Lăng Kiệt dịu dàng nhìn cô.

Câu em ở cùng với anh đã hơn cả trăm nghìn lời, vượt qua cả trăm sông nghìn núi.

Anh kéo cô đến phía sau sô pha, ấn cô xuống nói: “Nằm xuống.”

Bạch Nguyệt có cảm giác rất quen thuộc.

Cô nghĩ tới trước đây khi bọn họ mới gặp gỡ, anh cũng bảo vệ cô như vậy, dáng vẻ đầy nam tính lại rót chút hơi ấm vào trong trái tim giá lạnh của cô.

Nếu như hôm nay cô có phải chết để bảo vệ anh cũng thấy mãn nguyện.

Cố Lăng Kiệt vốn muốn bắt tên phóng viên, nhưng bởi vì cô ở đây nên anh không thể mạo hiểm, đành ra hiệu cho tham mưu Chung.

Tham mưu Chung mở cửa thì tên phóng viên đã chạy mất. Sau khi xác định không còn nguy hiểm, anh ta mới ra hiệu với Cố Lăng Kiệt.

Cố Lăng Kiệt vẫn còn cảnh giác đứng lên trước, đi tới cửa quan sát phía bên ngoài xong mới đến bên cạnh Bạch Nguyệt, đỡ cô lên.

“Người kia là ai? Tại sao hắn lại muốn giết anh?” Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.

Cô hỏi ra miệng mới biết được mình hỏi sai vấn đề, có thể chuyện này liên quan đến cơ mật quân sự của anh nên sửa lại lời nói: “Anh là một lãnh đạo quan trọng của quốc gia mà chỉ dẫn theo có một người lính ra ngoài đi loạn, anh cũng quá to gan rồi đấy, nhanh đi về đi.”

“Mục tiêu của người kia chắc là chúng ta mà không phải chỉ là anh.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.

Bạch Nguyệt nhíu mày: “Anh nói vậy là có ý gì?”

Trên mặt Cố Lăng Kiệt đỏ lên có chút khác thường, giọng nói cũng khàn đi: “Em còn có ấn tượng gì về chuyện ở trên xe vừa rồi không?”

Bạch Nguyệt: “...”

Cho dù cuối cùng cô ngất đi nhưng vẫn nhớ được quá trình trong đó...

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.