Chương 290: Chúc Phúc
Ánh mắt sâu thẳm của Cố Lăng Kiệt rơi trên người cô, không nói gì, lại dường như đã nói thiên ngôn vạn ngữ.
Loại cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này, khiến cô áp lực cực kì, không biết nên xử lý ra sao, liền cúi thấp đầu.
“Hai người đi nhầm phòng bao rồi sao?” Người bên cạnh Cố Lăng Kiệt hỏi.
Bạch Nguyệt lập tức xoay người, Trần Bình nắm lấy cánh tay cô: “Tôi gọi điện hỏi xem.”
Bạch Nguyệt gật đầu.
Trần Bình mỉm cười với Bạch Nguyệt, trong mắt mang theo tia nuông chiều, gọi điện thoại.
Tiếng chuông điện thoại vang lên ngoài cửa.
Lã Mạnh Châu cầm điện thoại đi từ ngoài vào, cười nói: “Mọi người đều đến rồi à, xin lỗi, có chút tắc đường.”
“Cô giáo Bạch.” Lã Minh nhiệt tình gọi.
“Cô giáo Bạch.” Sắc mặt mẹ Lã Minh không quá tốt, dù sao, Bạch Nguyệt đã cứu con trai bà, mà lần huyên náo hôm trước cũng không vui vẻ gì.
Bạch Nguyệt khách khí gật đầu với họ, coi như đã chào hỏi.
Trần Bình thấy Lã Mạnh Châu tới, tắt máy, lễ độ nói: “Giờ cao điểm, không tắc mới lạ. Phó thống đốc Lã đến đúng lúc lắm, tôi còn cho rằng đi nhầm phòng bao rồi cơ.”
“Có bạn từ xa tới, giới thiệu với hai người một chút.” Lã Mạnh Châu nhìn về phía Cố Lăng Kiệt: “Thủ trưởng Cố, người của quân khu đặc chủng.”
“Thủ trưởng Cố, vị này là Bạch Nguyệt, bác sĩ tâm lý học nổi tiếng, Trần Bình, giờ là cục trưởng cục cảnh sát, hai người họ đều là tinh anh trong thế hệ trẻ, lúc tôi bằng tuổi các người bây giờ, chưa có chút tiếng tăm gì.” Lã Mạnh Châu hàn huyên, ngồi vào ghế đối diện cửa ra vào, là chủ vị.
Lã Minh ngôi bên trái ông ta, mà Cố Lăng Kiệt lại ngồi bên phải, vị trí tôn quý nhất.
Vì đã đặt trước, lại là phòng bao của nhân vật quan trọng, rất nhanh thức ăn đã đưa lên.
Nhân viên phục vụ rót rượu vang cho mọi người.
“Tại đây, tôi muốn đặc biệt cảm ơn cô giáo Bạch, xin lỗi, lần trước vợ tôi và cô có chút hiểu lầm, tôi quá bận rộn, không kịp thời biết được tình hình cụ thể, khiến cô giáo Bạch ấm ức rồi, tôi mời cô một ly, xin lỗi cô.” Lã Mạnh Châu cười nói, nhấc ly rượu lên.
Bạch Nguyệt cũng nhấc ly rượu lên.
Tính cách mẹ Lã Minh yếu đuối, không thể nào không báo lại với Lã Mạnh Châu. Câu này ông ta nói ra, lại nói trước mặt mọi người, sẽ có tác dụng pháp lý, muốn xóa sạch trách nhiệm trên hợp đồng.
Nếu cô cười đồng ý, sợ là, không chỉ không thể kết thúc hợp đồng, 3 tháng sau, cô sẽ tự ăn quả đắng.
Có chút khách khí, không cần, có vài lời từ chối, không thể vì hoàn cảnh và thể diện, mà không nói.
“Lần trước không phải phu nhân gọi cho ngài rồi sao?” Bạch Nguyệt trực tiếp nói, nhấp một hụm rượu.
Lã Mạnh Châu không ngờ Bạch Nguyệt không cho mặt mũi như thế, sắc mặt có chút khó coi, nhìn về phía vợ mình: “Chuyện này bà từng nói với tôi?”
Sắc mặt vợ Lã Mạnh Châu cũng rất kém, ấp a ấp úng.
Bà nói xấu Bạch Nguyệt rất nhiều trước mặt Lã Minh, bà không muốn Bạch Nguyệt còn tiếp tục là gia sư cho Lã Minh, thế nhưng, vẫn phải để cho chồng một bậc thang mà xuống: “Trí nhớ của tôi không tốt, quên rồi.”
“May là trí nhớ của tôi rất tốt, chỉ là, công là công, tư là tư, tôi là do viện nghiêm cứu sắp xếp tới đây, tôi sẽ cố hết sức làm việc, phó thống đốc Lã còn cố tình mời khách, tôi cũng ngại quá, tôi mời ngài một ly.” Bạch Nguyệt mời lại.
Lã Mạnh Châu không vui nhìn vợ, nhiều người như vậy, không tiện phát tác, ngoài cười nhưng trong không cười, nhấc ly rượu, nhấp một ngụm.
“Đúng rồi, gần đây phó thống đốc Lã không bận sao? Trưa nay vậy mà lại rảnh rỗi?” Bạch Nguyệt cười hỏi.
“Đúng lúc trưa nay đến khảo sát thành phố Kim Nguyên, có chút chuyện phải xử lý, bận hơn nữa, cũng vẫn phải ăn cơm, ân tình, cũng cần báo đáp, may là có cô giáo Bạch, đổi thành người khác, nói không chừng không phá nổi án mất.” Lã Mạnh Châu đáp lại.
“Phó thống đốc Lã quá lời tôi, đã làm, ông trời sẽ không bỏ qua, không làm, ông trời cũng sẽ nhìn thấy, tiểu Minh chỉ là nói ra điện thoại ở đâu thôi, video trong điện thoại có thể chứng minh tiểu Minh trong sạch.’ Bạch Nguyệt giải thích.
“Là như vậy sao?” Lã Mạnh Châu nghi ngờ nhìn Trần Bình.
Trần Bình gật đầu: “Đúng là như vậy, chỉ là, chúng tôi ai hỏi cậu nhà, cậu ấy cũng không nói, haha.”
“Haizz,” Lã Mạnh Châu thở dài: “Con trai tôi, chỉ có cô mới quản được, tôi cực kì có thành ý mời cô quay lại làm gia sư cho tiểu Minh.”
“Cô giáo Bạch.” Lã Minh gọi: “Em thích cô.”
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt trầm xuống vài phần, nhìn Bạch Nguyệt, nhấc ly rượu, uống một ngụm.
Bạch Nguyệt cũng nhấc ly rượu lên, mỉm cười với Lã Minh: “Thực ra trước giờ em chưa từng cần cô, người khác không tin em, cô tin em, sẽ có một ngày em sẽ trở thành người có ích, nhớ là, không được làm sai, không được đi sai dù chỉ là một bước.”
Mắt Lã Minh đỏ lên, nâng ly rượu: “Cô giáo Bạch, cảm ơn cô.”
Bạch Nguyệt cầm ly rượu trên bàn, cạch một cái, một ngụm, uống cạn ly.
Lã Minh cũng cạn ly.
“Rót rượu cho cô giáo Bạch đi.” Lã Mạnh Châu nhắc nhở.
Lã Minh nhấc bình rượu thủy tinh, đi tới bên cạnh Bạch Nguyệt, rót rượu.
Trần Bình cũng nâng ly: “Mời cô, cảm ơn cô đã đến.”
“Mời thì không dám, rồi vẫn còn cảm ơn anh đã cứu tôi.” Bạch Nguyệt nâng ly rượu.
“Tôi có thể coi là duyên phận mà ông trời ban cho tôi không?” Trần Bình cười nói, cụng ly với Bạch Nguyệt, uống cạn.
Bạch Nguyệt nhìn anh ta uống hết, mình mà không uống hết, thì quá không phóng khoáng rồi.
Lã Mạnh Châu nhìn ra manh mối: “Trước đây hai người từng quen biết sao?”
“Có thể coi là duyên phận không tồi.” Trần Bình cười nói, mang theo chút mập mờ thường thấy ở đàn ông trưởng thành.
Cố Lăng Kiệt lại uống cạn ly nữa, ánh mắt trầm xuống, dường như hồ sâu vạn năm, sâu không lường được.
“Giờ cô giáo Bạch có bạn trai chưa?” Lã Mạnh Châu hỏi.
Bạch Nguyệt rũ mắt, khẽ liếc Cố Lăng Kiệt.
Có lẽ, bọn họ cách nhau quá xa, cô không nhìn rõ biểu cảm của anh.
Cô có bạn trai không?
Tô Khánh Nam, coi như đúng đi.
“Có chứ.” Bạch Nguyệt khẳng định nói, cũng cắt đứt ý niệm của Trần Bình.
Quả nhiên Trần Bình có chút thất vọng, nhưng vẫn rất lễ độ, tán thưởng: “Bạn trai của cô nhất định rất hạnh phúc.”
“Mong là thế.” Bạch Nguyệt lập lờ nước đôi nói.
Nhân viên phục vụ rót rượu tiếp cho cô.
Lã Mạnh Châu chuyển đề tài, nhìn Cố Lăng Kiệt: “Thủ trưởng, có bạn gái chưa?”
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt đáp một tiếng, lại uống cạn ly rượu, bộ dáng không muốn nói nhiều.
Lã Mạnh Châu rót rượu cho Cố Lăng Kiệt: “Làm bạn gái của thủ trưởng Cố, nhất định rất hạnh phúc.”
Cố Lăng Kiệt không nói hai lời, sảng khoái uống hết ly rượu.
Bạch Nguyệt nhìn về phía anh.
Cố Lăng Kiệt là một người rất có trách nhiẹm, một khi đã kết hôn, anh sẽ chịu trách nhiệm cho hôn nhân của mình, cùng sẽ chịu trách nhiệm với vợ anh, con anh, sẽ không có hành vi nào có lỗi với gia đình mình.
Người đàn ông như vậy rất tốt, thật sự rất tốt.
“Thủ trưởng Cố, chúc anh hạnh phúc.” Bạch Nguyệt thành tâm thật ý nói, rót rượu.
‘Tách’ một tiếng, tay Cố Lăng Kiệt cầm ly rượu dùng sức quá lớn, ly thủy tinh vỡ tan, mảnh vỡ đâm vào lòng bàn tay anh, máu tươi chảy ra...
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!