Chương 286: Mỗi Ngành Có Thế Mạnh Riêng
Đối với niềm vui bất ngờ mà anh ta nói, cô thật sự không quá mong đợi, chỉ cần đừng chỉ có bất ngờ, là cô cảm thấy vui lắm rồi.
Bạch Nguyệt lên tàu hỏa, Mộc Hiểu Sinh đặt cho cô ghế cao cấp.
Không biết vì sao, giờ cô rất dễ dàng thấy buồn ngủ, dường như mấy hôm trước mất ngủ, liền cảm thấy muốn ngủ bù lại. Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Cô lên tàu hỏa liền ngủ, rồi bị tiếng chuông điện thoại là tỉnh.
Cô nhìn thời gian, đã 9 rưỡi tối, nghe điện thoại Trần Bình gọi tới.
“Giờ cô sắp đến ga tàu hỏa thành phố Kim Nguyên rồi chứ, tôi đã ở ngoài chờ cô rồi, lát nữa gặp.” Trần Bình lễ độ nói.
Gặp lại người quen, Bạch Nguyệt có chút vui mừng: “Giờ anh đã được điều đến cục cảnh sát thành phố Kim Nguyên rồi sao?”
“Đúng vậy, vừa được điều tới, thành phố Kim Nguyên liền xảy ra vụ án lớn, chúng tôi trực tiếp ra mặt sẽ rất tệ, dứt khoát mời chuyên gia tới. Tôi báo lên cấp trên, không ngờ, sẽ phái cô tới, cảm thấy khá là có duyên.” Trần Bình cười nói.
“Cũng không tính là duyên, chuyện này đều là chuyện theo nhân quả, trước kia tôi là bác sĩ tâm lý được Lã Mạnh Châu mời tới, vì ông ta can thiệp vào tiến trình trị liệu của tôi, vì thế mới kết thúc hợp đồng trước thời hạn, chờ gặp nhau rồi nói tiếp đi.” Bạch Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như sắp tới rồi.
“Được, gặp rồi lại nói.” Trần Bình tắt máy.
Bạch Nguyệt vào nhà vệ sinh rửa mặt, lấy vali trên giá để hành lý xuống, đứng trước cửa xuống.
Bên ngoài trời đã tối đen, cửa tàu phản chiếu bóng dáng cô, trong đầu cô lại trống rỗng, không nghĩ gì cả.
Rất nhanh tàu đã đến nơi, cô đi xuống, nhìn thấy Trần Bình từ xa.
Anh mặc bộ vest xanh nhạt, tao nhã lịch sự, khí độ phi phàm, giống như một người đọc sách, nếu không phải biết thân phận của anh, có lẽ không ai biết, anh là cục trưởng cục cảnh sát.
Bạch Nguyệt đi về phía anh, anh đón lấy vali trong tay cô: “Ăn tối rồi chứ?”
“Vội vàng lên đường, theo thói quen cũng không đói, không muốn ăn.” Bạch Nguyệt khách sáo nói.
“Cái gì cũng không ăn, không tốt cho dạ dày, ăn tạm gì ở gần đây đi, rồi tôi đưa cô về khách sạn, tiện thể trên đường nói về vụ án một chút.” Trần Bình cất vali vào cốp.
Bạch Nguyệt gật đầu.
Trong quán ăn, Trần Bình gọi một phần trứng xào cà chua, gà Cung Bảo, canh sườn hầm củ cải và cá kho tộ.
Lúc chờ đồ ăn lên, anh ấy nói: “Vụ án lần này khá là ly kì, một nạn nhân tên là Trương Thu Hà, đang học năm 2, thành tích học tập khá tốt, là hoa khôi của khoa, ba tháng trước từng cùng bố mẹ đến cục cảnh sát báo án, nói bị bạn học Lã Minh cưỡng hiếp, nhưng qua vài ngày liền đến hủy án, chúng tôi đã điều tra qua, tài khoản của bọn họ nhiều thêm 3 tỉ rưỡi, có lẽ là do nhà Lã Minh dùng tiền hòa giải chuyện này.
Ở hiện trường vụ án lần này, Trương Thu Hà không chỉ bị cưỡng hiếp, hơn nữa, hung thủ còn cực kì tàn nhẫn, tiêm vào cơ thể nạn nhân thuốc sát trùng 84, sau khi hoàn toàn phá hủy DNA, lại dùng chất tạo bọt chặn kín âm đạo, còn moi lưỡi ra. Trước mắt vẫn chưa tìm được lưỡi cô ấy, nguyên nhân chết là bị cắt đứt động mạch cổ, mất máu mà chết.
Mẹ Trương Thu Hà bị đâm 36 nhát, nhát chí mạng là đâm vào tim, bị cắt xác, một bàn chân bị nhét vào miệng, rồi dùng chất tạo bọt dính kín lại.
Bố Trương Thu Hà bị móc mắt, cắt mất chỗ đó, nguyên nhân cái chết là bị dìm xuống nước, ngạt nước mà chết.”
“Vì sao các anh lại bắt Lã Minh?” Bạch Nguyệt nghi ngờ.
“Có người nói, tối hôm xảy ra vụ án, thấy Lã Minh lén lén lút lút ở đó. Lúc chúng tôi bắt cậu ta, cậu ta cái gì cũng không nói, cứ ngây ngây ngô ngô.” Trần Bình giải thích.
“Nhà của nạn nhân là hiện trường vụ án đầu tiên sao? Trong người nạn nhân có tra ra thuốc mê các loại không?” Bạch Nguyêt hỏi.
“Kỳ lạ là, nhà nạn nhân là hiện trường vụ án đầu tiên, nhưng, trong người nạn nhân không hề tìm thấy loại thuốc nào, vì thế, vụ án này cực kì ly kì, chúng tôi nghi ngờ, không chỉ có 1 hung thủ là Lã Minh.” Trần Bình suy đoán.
“Nhà Trương Thu Hà là nhà riêng, hay là nhà chung cư, xung quanh có camera giám sát không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Đây cũng là một điều khó hiểu. Nhà bọn họ ở một khu nhà cũ, camera giám sát không hề hỏng, thế nhưng, người ở tầng dưới lại không nghe thấy động tĩnh gì ở tầng trên.”
“Vậy vụ án thảm sát này, ai là người phát hiện ra đầu tiên?”
“Bạn học của Trương Thu Hà, đến tìm Trương Thu Hà, không ai nghe điện thoại, gõ cửa cũng không ai trả lời, lúc này phát hiện cửa khép hờ, liền đẩy cửa ra, nhìn thấy máu, liền báo cảnh sát.”
“Thời gian tử vong thì sao? khám nghiệm dạ dày nữa? Tìm được hung khí chưa?” Bạch Nguyệt hỏi liền 3 vấn đề.
“Thời gian tử vong là từ 9 giờ đêm đến 4 giờ sáng, nạn nhân được phát hiện lúc 7 giờ 35 sáng hôm sau, trong dạ dày chỉ có thức ăn tối hôm trước, không có gì đặc biệt, hung khí không để lại hiện trường.”
“Hung khí dùng để cắt xác, có lẽ sẽ không nhỏ.” Bạch Nguyệt suy đoán.
“Là cưa điện, để lại ở hiện trường. Vấn đề là, cưa điện này là do bố Trương Thu Hà mua ở trên mạng, chứ không phải do hung thủ mang đến, lưỡi lê, là hung thủ lấy từ trong phòng bếp. Chất tạo bọt, chất sát trùng 84 đều ở nhà nạn nhân. Xem ra đây không phải là một âm mưu từ trước, thế nhưng làm kín kẽ không chút sai sót, hung thủ không hề để lại dấu vân tay hay dấu vết gì ở hiện trường. Rốt cuộc là làm thế nào được chứ?” Trần Bình cả đầu mù mờ.
Đồ ăn của họ được đưa lên.
Trần Bình có chút áy náy, vốn định mời cô ăn tối, dường như anh nói quá máu me rồi.
Bạch Nguyệt quả thực không muốn ăn, dứt khoát không ăn nữa: “Bọn họ có dấu vết bị trói không?”
“Trong báo cáo pháp y cũng không nói tới cái này, vì thế, tôi mới cảm thấy vụ án này bế tắc, vũng không quá tin tưởng, là do một mình Lã Minh gây ra, dù sao cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ, sao có thể dùng sức 1 mình mà khống chế 3 người, trong đó còn có 2 người lớn chứ. Nhưng hỏi cậu ta, cậu ta lại không nói gì cả.” Trần Bình lại thở dài 1 hơi, nhìn Bạch Nguyệt: “Xin lỗi nhé, lúc cô ăn cơm mà lại nói những chuyện máu me thế này.”
“Tối nay tôi đi gặp Lã Minh, có được không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Tối như vậy rồi, cô không muốn nghỉ ngơi trước sao?” Trần Bình lo lắng hỏi.
“Lúc ở trên tàu đã ngủ mấy tiếng rồi, cũng không buồn ngủ, vừa đẹp gói mấy thứ này lại, mang qua cho Lã Minh.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Trần Bình mỉm cười: “Cô khá quan tâm đến cậu ta.”
“Tấn công vào tình cảm là thượng sách.” Bạch Nguyệt nói mấy chữ này, nhếch khóe miệng, ý tứ sâu xa.
Bọn họ gói đồ ăn lại, Trần Bình thông báo xuống, để cấp dưới tăng ca.
Bạch Nguyệt lấy thức ăn, đến phòng thẩm vấn gặp Lã Minh.
Lã Minh thấy Bạch Nguyệt, ngạc nhiên trợn to mắt, sau đó, lại nhíu mày, mang theo vẻ tức giận, quay mặt đi.
Bạch Nguyệt mỉm cười: “Cho dù giận cô, em cũng nên ăn no mới có sức mà tức giận, ở đây em đã đói vài ngày rồi.”
“Không phải là gia sư sao? Không phải người của cục cảnh sát sao? Thì ra là một bác sĩ tâm lý cơ.” Lã Minh quái gở nói.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!