Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 279: Chap-279




Chương 279: Rồi Em Cũng Sẽ Là Của Anh​

Thường Như Yên thấy vậy, sắc mặt nhất thời tối lại, một cỗ lửa giận xông lên não, đập bàn, giúp Hình Cẩm Nhi mắng Bạch Nguyệt: “Rõ ràng là loại mặt dầy vô sỉ, người đàn ông của em gái mình cũng muốn cướp, là do tiện nhân sinh ra, cũng là loại tiện nhân.”

Bạch Nguyệt dưới sự công kích của mọi người, lại bị Tô Khánh Nam hôn, cả bụng đè nén lửa giận không phát ra.

Quan trọng là, anh ta ôm cô quá gần, quá nóng, quá bức bối.

Cô nhân cơ hội đẩy Tô Khánh Nam ra, ánh mắt thâm sâu nhìn Thường Như Yên, không khách khí nói: “Tôi là do chồng bà sinh ra đó, vậy theo bà nói, Hình Cẩm Nhi là tiện nhân, bà gả cho tiện nhân, há chẳng phải càng ‘tiện’ hơn sao?”

“Hỗn láo.” Hình Bắc Xuyên quát lên, nhìn Bạch Nguyệt, ánh mắt đó, hận không thể… thiên đao vạn quả cô: “Hôm nay là họ Hình tôi mời con rể tương lai tới ăn cơm, tôi và cô đã sớm không còn chút quan hệ nào, mau cút đi cho tôi.”

Hình Bắc Xuyên chỉ ra cửa.

Ông ta cho rằng, cô muốn đến sao?

Nếu không phải là chủ ý của Tô Khánh Nam, cô mới không thèm gặp bọn họ, cùng lắm là khiến bản thân không thoải mái mà thôi.

Bạch Nguyệt đi về phía cửa.

Tô Khánh Nam nắm lấy cánh tay Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt nhất thời tức giận, hất tay Tô Khánh Nam ra, trừng mắt nhìn anh ta.

Anh ta dùng sức kéo cô vào lòng, ôm lấy vai cô: “Đi đâu? Em là vợ tương lai của anh, dù sao, cũng nên cùng tiến cùng lùi với anh.”

“Tô Khánh Nam, anh là có ý gì, nói rõ cho em.” Hình Cẩm Nhi mất bình tĩnh, chạy tới, kéo lấy Tô Khánh Nam.

Tô Khánh Nam u ám nhìn Hình Cẩm Nhi: “Cô cần tôi nói cái gì? Như này còn chưa rõ ràng sao?”

Hình Cẩm Nhi trừng lớn mắt, tay nắm thành quyền, cực kì ủy khuất: “Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Em chờ anh 3 năm, ở bên anh lãng phí 3 năm thanh xuân, giờ anh nói không cần em thì liền không cần nữa sao?”

“Trong 3 năm, cô kiếm hơn trăm triệu, phí tổn thanh xuân còn chưa đủ sao?” Tô Khánh Nam hỏi lại.

“Thanh xuân của phụ nữ có thể dùng tiền tài để đong đếm sao? Vậy tình cảm em dành cho anh thì sao? Tính thế nào?”

“Tình cảm?” Tô Khánh Nam nở nụ cười tà mị: “Cô từng có tình cảm với tôi sao? Hay là tình cảm với điều kiện và tiền tài?”

“Đương nhiên, bằng không vì sao tôi cứ phải chọn anh chứ? Sau khi ở bên anh, tôi không thể quen biết người đàn ông nào khác nữa.” Hình Cẩm Nhi nói rất kiên định.

Tô Khánh Nam lấy điện thoại, gửi vài video cho Hình Cẩm Nhi: “Xem điện thoại đi.”

Hình Cẩm Nhi xem tin nhắn anh gửi, thì ra là gửi cho cô, lập tức lấy điện thoại từ trong túi ra, xem 4 video mà Tô Khánh Nam gửi.

Cô ta có một loại dự cảm không lành, mở ra xem.

Video thứ nhất là cô ta rời khỏi quán bar cùng một người đàn ông người nước ngoài, rồi vào trong khách sạn.

Video thứ hai là toàn bị quá trình cô ta mở party ở một câu lạc bộ tư nhân.

Video thứ ba là tràng cảnh cô và vài tên đàn ông ở khách sạn.

Video thứ tư chính là cảnh cô ta và một người đàn ông phát sinh quan hệ ở phòng nghỉ sân bay.

Sau khi xem video, sắc mặt Hình Cẩm Nhi nhất thời trắng bệch.

“Còn muốn nữa không? Ở đây tôi có rất nhiều.” Tô Khánh Nam cười nói.

“Anh luôn theo dõi tôi?” Hình Cẩm Nhi chất vấn.

“Nếu cô không làm gì, cần gì sợ người khác theo dõi? Vì thế, thanh xuân mà cô nói, tình cảm mà cô nói, trong mắt tôi, chỉ là một trò cười.” Tô Khánh Nam châm chọc.

“Tô Khánh Nam, anh là đồ tồi. Lúc anh và Bạch Nguyệt bên nhau, anh câu dẫn tôi. Lúc cùng tôi ở bên nhau, anh và Bạch Nguyệt là câu tam đáp tứ. Anh quả thật là đồ bại hoại.” Hình Cẩm Nhi thẹn quá hóa giận.

“Cô cứ việc mắng, mắng 1 câu, tôi đăng 1 video lên mạng, mắng 2 câu, tôi đăng 2 video lên mạng, mắng 3 câu, tôi đăng 3 video lên mạng, loại video này, có lẽ lượt chia sẻ sẽ rất nhiều.” Tô Khánh Nam bình tĩnh nói.

Hình Cẩm Nhi nhất thời không nói được gì.

Tô Khánh Nam rất xấu xa, cô luôn biết điều đó, nhưng, khi ác lên, thật sự khiến người ta tức lộn ruột.

“Bỏ đi, 3 năm nay anh hầu hạ tôi rất tốt, cùng lắm Bạch Nguyệt chỉ nhặt được đôi giày rách tôi không cần nữa mà thôi. Cút đi.” Hình Cẩm Nhi lật mặt nói.

Thường Như Yên nhìn Hình Cẩm Nhi, lại nhìn Hình Bắc Xuyên.

Bà cảm thấy video đó không phải chuyện tốt lành gì, lại thấy con gái đổi thái độ, cũng ngồi xuống một bên, im lặng.

“Ha.” Tô Khánh Nam khẽ cười một tiếng, ôm Bạch Nguyệt xoay người đi.

“Đứng lại.” Hình Bắc Xuyên nói: “Con gái tôi không phải loại dễ dàng bị bắt nạt. Tô Khánh Nam, giờ tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, cậu còn có thể quay lại, quỳ xuống, xin lỗi tiểu Nhi, bằng không, đừng trách tôi sau này không khách khí với cậu.”

Tô Khánh Nam ẩn ý sâu xa cười, thâm sâu khó lường nói: “Ông cho rằng, ông còn có sau này sao?”

“Cậu có ý gì?” Hình Bắc Xuyên tức giận.

“Rất nhanh ông sẽ biết tôi có ý gì.” Tô Khánh Nam ôm Bạch Nguyệt rời đi.

Bạch Nguyệt ngoái đầu, nhìn Hình Bắc Xuyên, Hình Cẩm Nhi, và cả Thường Như Yên.

Cô biết, Tô Khánh Nam bắt đầu báo thù rồi.

Câu nói đó của Tô Khánh Nam, ông cho rằng ông còn có sau này sao?

Khẳng định anh ta đã chuẩn bị kĩ càng rồi.

Hình Bắc Xuyên, Hình Cẩm Nhi, cuộc sống tươi đẹp như thế, sau này, sợ là không còn nữa rồi.

Ra khỏi cửa, Tô Khánh Nam hỏi Bạch Nguyệt: “Vừa rồi có vui thích hay không?”

“Anh nhìn sắc mặt tôi, xem tôi có vui thích không? Chỉ là xem một màn kịch hay, làm một người xem kịch mà thôi.” Bạch Nguyệt bình đạm nói.

“Trước kia Hình Cẩm Nhi bắt nạt em, anh trả lại giúp em, em cũng không cảm thấy vui thích?”

“Mấy trò vặt của cô ta không lọt nổi vào mắt tôi, sao gọi là bắt nạt? Bữa tối tôi mời, có chuyện muốn nhờ anh.” Bạch Nguyệt nghiêm túc nói.

“Chuyện gì?”

“Tôi biết, anh đã bắt đầu báo thù rồi, đến lúc đó, giao Hình Bắc Xuyên cho tôi một tháng, tôi có việc.”

Tô Khánh Nam nhíu mày: “Vì mẹ em?”

Bạch Nguyệt gật đầu, không phủ nhận: “Phải.”

Tô Khánh Nam nhếch khóe miệng, ôm lấy eo Bạch Nguyệt: “Vậy thời hạn một tháng kia của anh có thể bỏ đi không? Tôi nhịn rất vất vả.”

Bạch Nguyệt dần nắm tay thành quyền, nhìn đôi mắt tà mị của Tô Khánh Nam.

Anh ta dã tâm bừng bừng, muốn là phải được, cô ở bên anh ta, là việc cực kì nguy hiển, nhưng lại không còn cách nào khác.

“Giờ tôi không thể trả lời anh, xem tâm tình tôi lúc đó đã, có lẽ, sẽ còn sớm hơn trong tưởng tượng của anh.” Bạch Nguyệt lập lờ nước đôi nói.

“Dù sao, em không thoát khỏi lòng bàn tay của anh đâu. Hôm nay anh muốn ăn hải sản, đi thôi, anh biết một quán hải sản khá ngon, chỉ là hơi xa chút.” Tô Khánh Nam nắm lấy tay cô, đi phía trước.

Bạch Nguyệt nhíu mày.

Chuyện đã như này, cô chỉ có thể đi một bước tính một bước, binh đến tướng chặn, nước đến đá ngăn.

Điện thoại reo lên, cô khéo léo hất tay Tô Khánh Nam ra, lấy điện thoại khỏi túi, thấy là Chu Hân Ly, có chút kinh ngạc, nghe máy: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.