Chương 276: Chung Thủy, Anh Tin Trong Lòng Em Luôn Có Anh
Thực ra Bạch Nguyệt hiểu nhất, biện pháp để một người bệnh tâm thần nhanh chóng khỏe lại chính là khóa kín mọi đau khổ trong quá khứ, cả những ký ức có thể trở thành nỗi đau khổ sau này của bệnh nhân,
Cô đã mất 3 năm nghiên cứu hạng mục này, là một học giả cực kì có thiên phú, thông qua những nỗ lực không ngừng nghỉ và những thực tế vụ án đã thấy, ở lĩnh vực này, cô là một trong 10 chuyên gia hàng đầu.
Có lẽ, bệnh nhân tâm thần, vốn trở thành bệnh nhân tâm thần chính là vì chấp niệm quá sâu ở một đoạn ký ức đau khổ nào đó.
Người nhà bệnh nhân tâm thần quá thương tiếc họ, sẽ hy vọng họ quên đi những hồi ức đau khổ, quay trở lại với cuộc sống bình thường.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Nhưng bệnh nhân tâm thần, vốn bản thân họ không tình nguyện thoát ra khỏi chúng...
Tốc độ của Cố Lăng Kiệt nhanh hơn, bên tai cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, biết anh ra sao rồi.
Cô nhanh chóng lau đi nước mắt.
Cố Lăng Kiệt hôn lên trán cô, mắt cô, nếm được vị mằn mặn, lo lắng nhìn cô.
Mắt cô còn hơi đỏ.
“Sao lại khóc rồi? Anh làm em đau sao?” Cố Lăng Kiệt lo lắng hỏi.
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Không, rất thoải mái.”
“Thoải mái mà em còn khóc?” Cố Lăng Kiệt không tin: “Anh xem xem.”
Anh cúi đầu, Bạch Nguyệt cảm thấy xấu hổ, trốn khỏi vòng tay anh, ôm lấy đầu gối mình: “Lừa anh làm gì, anh không cảm nhận thấy sao?”
Trên mặt Cố Lăng Kiệt còn mang chút dục vọng, ngồi bên cạnh cô, ngón cái khẽ vuốt mắt cô: “Vậy em khóc cái gì?”
Bạch Nguyệt không muốn nói cho anh biết lý do cô khóc, vì giữa bọn họ không có tương lai.
Cô rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Quá thoải mái rồi.”
Anh thấy bộ dáng thẹn thùng của cô, cuối cùng cũng tin rồi, khóe miệng khẽ giương lên: “Trước kia khiến em không thoải mái?”
“Cũng không phải.” Bạch Nguyệt cúi đầu nói.
Cố Lăng Kiệt ôm Bạch Nguyệt lên.
Cô vô thức ôm lấy cánh tay anh.
“Tắm rửa trước rồi nói xem, em muốn anh làm cái gì.” Cố Lăng Kiệt bá đạo nói, đặt cô vào trong bồn tắm.
Một giây khi cô trao cho anh, đã chuẩn bị nói cho anh có chuyện gì rồi.
Cố Lăng Kiệt pha nước ấm cho cô.
Cô nhìn anh: “Em có một người bạn tên Lưu San, anh biết chứ?”
“Biết, em rất để ý đến cô ấy.”
“Giờ cô ấy bị Thẩm Diên Dũng bắt đi rồi, em muốn cứu cô ấy ra, sau đó hộ tống cô ấy ra nước ngoài.” Bạch Nguyệt nói.
Cố Lăng Kiệt nghi ngờ nhìn Bạch Nguyệt: “Vì sao Thẩm Diên Dũng lại phải bắt cô ấy? Giữa bọn họ có chuyện gì?”
“Bọn họ là bạn học tiểu học và cấp 2. Lúc đó, bố Thẩm Diên Dũng vẫn chưa làm tổng thống, chỉ là thư kí ủy ban nhà nước mà bố Lưu San đã là phó Viện trưởng hay Viện trưởng rồi.
Vì thế, cùng học một trường là rất chuyện rất bình thường. Sau đó, bố Thẩm Diên Dũng chức quyền ngày càng cao, lên đến vị trí tổng thống, bọn họ cũng không còn liên lạc nữa.
Cho tới 3 năm trước, Thẩm Diên Dũng tổ chức gặp mặt, em đi, Lưu San cũng đi, anh cũng đi.” Bạch Nguyệt nhớ lại.
“Anh cũng đi?” Cố Lăng Kiệt có chút chấn kinh.
Không có một phần ký ức, dường như anh đã bỏ lỡ rất nhiều hồi ức đẹp đẽ.
“Vì một vài chuyện, Lưu San và Thẩm Diên Dũng phát sinh quan hệ, cũng không biết Thẩm Diên Dũng nghĩ thế nào, muốn đưa Lưu San vào ‘hậu cung’, Lưu San không đồng ý, liền bắt cóc cô ấy. Nếu em đoán không nhầm, trong bụng Lưu San có con của Thẩm Diên Dũng.” Bạch Nguyệt nói.
“Em nói là trong bụng Lưu San có con của Thẩm Diên Dũng?”
“Không chắc lắm, là Tô Khánh Nam nói với em.” Trong lòng Bạch Nguyệt có một dự cảm không lành, nhất thời căng thẳng: “Lẽ nào, Tô Khánh Nam lại muốn thông qua em để hại anh?”
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt trầm xuống vài phần: “Tiểu Nguyệt, anh đồng ý với em, trong vòng một tháng, anh chắc chắn sẽ cứu Lưu San ra, anh sẽ cực kì cẩn thận, lần trước anh bị hãm hại không phải tại em, mà là vì anh quá sơ ý, em không cần tự trách.”
Sao cô có thể không tự trách chứ?
Nếu không phải vì tin cô, Cố Lăng Kiệt mới không điều tra kỹ càng.
Anh nói như vậy, chỉ là không muốn cô tự trách mà thôi.
Thế nhưng, trong lòng cô hiểu rõ, còn rõ hơn bất kì ai.
Cô sẽ vì kích động, hoặc là chuyện gì đó quá để ý, mà cố chấp vào quá quan tâm.
“Trong vòng 3 tháng cứu Lưu San ra.”
Lưu San có thai, có lẽ Thẩm Diên Dũng tạm thời sẽ không tổn thương cô ấy.
Trong 3 tháng làm mất đứa trẻ quá tổn hại thân thể.
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt đáp rồi tắm rửa.
Bạch Nguyệt cũng tắm rửa.
Không ai nói gì, không khí trở nên tế nhị.
Cô nhìn anh, Cố Lăng Kiệt cũng quay lại nhìn cô.
Anh tắm xong rồi, lấy khăn tăm quấn quanh eo, quỳ xuống trước mặt Bạch Nguyệt, dịu giọng nói: “Em định bao giờ gả cho anh?”
“Hả?” Bạch Nguyệt không ngờ anh sẽ đột nhiên nói cái này, nhịp tim đập nhanh dần, dường như sắp nhảy lên đến cổ họng.
Cố Lăng Kiệt khẽ mỉm cười: “Chúng ta thoắt cái ly hôn nhanh, sau đó thoắt cái lại kết hôn, haha.”
Bạch Nguyệt nhìn nụ cười của anh, ánh mắt và trái tim đều trầm xuống.
Anh càng cười rạng rỡ, lòng cô lại càng u ám.
Thế nhưng, lời tàn nhẫn, vẫn không muốn nói ra.
Dù sao, cô không thể bên anh bao lâu nữa, không có một mũi tiêm kia của Tô Khánh Nam, cô sẽ chết càng nhanh hơn, nhanh tới mức, cô còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong.
“Thủ trưởng nghĩ nhiều rồi, tôi và anh, chỉ là giao dịch mà thôi.”
Nụ cười của Cố Lăng Kiệt vụt tắt, đánh giá đôi mắt quyết tuyệt của cô, ánh mắt trầm xuống, không nói gì.
Bạch Nguyệt cũng cảm thấy từ ‘giao dịch’ này quá tổn thương người khác, quay mặt đi, đứng dậy, lấy khăn tắm trên giá, quấn quanh người, quay lưng về phía anh.
Cố Lăng Kiệt ôm lấy cô từ phía sau, lồng ngực dính chặt lấy lưng cô.
“Anh không biết vì sao em cứ mãi bài xích anh như vậy, không tiếc dùng lời nói sắc như dao tổn thương tình cảm giữa chúng ta.
Nhưng anh tin rằng, trong lòng em có anh, vì thế, anh chờ em buông xuống lo lắng, nói với anh tất cả.
Bạch Nguyệt, cho dù em trở nên thế nào, già, xấu, hay thần kinh.
Anh yêu em. Cho dù có 1 ngày, em trở thành gánh nặng của anh, anh cũng muốn cõng em đi tới cuối cuộc đời, không phải em là gánh nặng của anh, mà là người bồi bạn.” Cố Lăng Kiệt thâm tình bày tỏ.
Nước mắt Bạch Nguyệt chốc lát liền không khống chế được, lăn dài trên má.
Đây là lời hay nhất mà cô từng nghe, cho dù rơi nước mắt, trong lòng vẫn có một loại xúc động, chạm tới tận tới sâu nhất trong tâm hồn.
Cô nghĩ, mình khóc, có lẽ là do Bạch Nguyệt đang trốn ở nơi sâu thẳm ấy nghe thấy rồi, phải không?
Vì thế cô ấy đang đau thương, đang cảm động, nhưng, cô ấy vẫn chưa sẵn sàng bước ra như cũ, vì cô ấy biết, đi ra rồi, sẽ đối diện với sinh ly tử biệt.
Cô ấy không chịu nổi.
Bạch Nguyệt dứt khoát lau nước mắt, dời ánh mắt, nhìn Cố Lăng Kiệt: “Tôi muốn quay về rồi.”
“Đừng đi.” Cố Lăng Kiệt nhíu mày cầu xin.
Cô thấy sự thâm tình và chân thành trong mắt anh, đó là một loại thuốc độc, có thể nhiễm độc qua ánh mắt, nhìn nhiều rồi, sẽ không tự chủ mà trầm luân, từ đó… độc ngấm tới tận xương tủy.