Chương 271: Vợ Tôi Chỉ Có Thể Là Bạch Nguyệt
“Mẹ hi vọng tìm được cho con một giáo viên dạy con cách đối nhân xử thế, cô giáo Bạch đây lại quá nóng tính, e là không phù hợp với con, con yên tâm, mẹ chắc chắn sẽ tìm được cho con một cô giáo tốt hơn.” Mẹ Lã Minh gào lên, thuận tiện còn hạ thấp Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt thờ ơ đứng đó, nở nụ cười thong dong.
Nuôi dạy nên một đứa trẻ có tính cách như Lã Minh, cha mẹ chính là nguyên nhân lớn nhất.
Nếu mẹ Lã Minh đã không đồng ý với cô, thì có nói nhiều nữa cũng chỉ mất hình tượng thôi.
“Con chỉ cần cô Bạch thôi.” Lã Minh bướng bỉnh nói.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Con sao không nghe lời thế hả, đợi bố con về để ông ấy dạy bảo con.” Mẹ Lã Minh cũng nổi cáu.
Bạch Nguyệt nhìn Lã Minh, nói: “Em có tư chất thông minh, tuệ căn sâu, không cần giáo viên hướng dẫn, em vẫn có thể tự làm được, cho dù cô không còn là cô giáo của em, thì chỉ cần kiểm tra cuối tháng em vào được top 10, thì những gì cô đã hứa với em, cô sẽ thực hiện.”
“Cô Bạch, lương một tháng của cô bao nhiêu, bọn họ không mời cô thì em mời cô.” Lã Minh bốc đồng nói.
“Lương của cô Bạch con không trả nổi đâu, lương một ngày là 280 triệu, tiền tiêu việt một tháng của con chỉ đủ cho cô ta tiêu trong một ngày.” Mẹ Lã Minh khinh thường nói.
Hiệu trưởng vô cùng kinh ngạc, nhìn sang Bạch Nguyệt.
Lương hai ngày của cô ấy bằng với một năm của ông ta.
Bạch Nguyệt cảm thấy còn ở đây nữa thì cô càng khó chịu, gật đầu với mẹ Lã Minh rồi đi ra khỏi phòng làm việc.
“Cô Bạch, đợi chút.” Mẹ Lã Minh gọi lại.
Bạch Nguyệt đi qua bức tường, rồi đứng lại.
“Cô chỉ dạy Lã Minh có mấy tiếng đồng hồ, phí tính theo một giờ là 35 triệu, vậy khoản tiền còn lại cô có thể trả lại không?” Mẹ Lã Minh lạnh lùng nói.
Bạch Nguyệt cũng không tức giận, cô khẽ cười: “Lã phu nhân có thể kiểm tra hợp đồng, mời luật sư xem đi rồi gọi điện cho tôi.”
“Sao cô có thể không có sĩ diện như vậy, mấy tiếng đồng hồ của cô đã 7 tỷ rồi, cô có ra ngoài bán thân cũng không được nhiều tiền như thế, khoản tiền này cô trả hay là không trả đây, nếu không trả thì sau này cô đừng mong được yên.” Mẹ Lã Minh nói giọng cảnh cáo.
Bạch Nguyệt nhạt nhẽo nhìn mẹ Lã Minh, ánh mắt bình tĩnh, độc lập.
Mẹ Lã Minh cau mày lại, nói: “Cô nhìn cái gì?”
“Tôi và bà là mối quan hệ thuê mướn, bây giờ sắp kết thúc rồi, có điều, tôi phải nhắc nhở bà một câu, có những chuyện, nói ở những nơi bình thường thì chẳng ai để ý, nhưng nói ở những nơi vị trí cao thì sẽ truyền đi không giới hạn, cũng như vậy, có những chuyện, người ở vị trí thấp làm không làm ảnh hưởng gì, nhưng người ở những vị trí cao làm thì sẽ thua thảm hại.” Bạch Nguyệt cảnh báo, rồi đi về phía cầu thang.
Mẹ Lã Minh hoảng hốt một lúc, đợi cảm giac bình tĩnh lại thì Bạch Nguyệt đã đi xuống lầu rồi.
Cô đi ra ngoài cổng trường, bắt xe taxi về khách sạn, rồi gọi điện thoại cho Tô Khánh Nam: “Anh không cần tìm dong binh nữa, kế hoạch không chuyển xấu, tôi bị sa thải rồi.”
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Tô KHánh Nam lo lắng hỏi.
“Xảy ra vấn đề ngoài ý muốn, vậy đã đi.” Cô cúp điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi thở dài.
Vốn dĩ cô muốn lợi dụng cơ hội làm bác sỹ tâm lý để tiếp cận Lã Mạnh Châu, đáng tiếc trên thế giới này có quá nhiều chuyện không thể xác định được, có kỳ tích, cũng có chuyện ngoài ý muốn, không thể cưỡng cầu, chỉ có thể cố gắng thích nghi.
Cô về đến khách sạn, Tô Khánh Nam đã về rồi.
“Em không sao chứ, bọn họ không làm khó em chứ?” Tô Khánh Nam đánh giá sắc mặt của cô.
Bạch Nguyệt lắc lắc đầu: “Bọn họ can thiệp vào chuyện trị liệu của tôi, cho nên, bỏ dở hợp đồng, nếu không kết thúc thì dưới sự can thiệp của bọn họ, tôi cũng không thể trị khỏi cho Lã Minh trong vòng ba tháng.”
“Em vỗn dĩ có tự tin chữa khỏi trong ba tháng à?”
Bạch Nguyệt khẽ cười: “Lã Minh nhận thức nhanh, giống như một cây non trưởng thành khỏe mạnh, cột vào một cây gỗ, thì có thể chỉnh thẳng, không cần đến một tháng, tôi có thể chữa khỏi cho nó, nhưng, nếu người bên ngoài muốn làm hư nó thì nó chắc chắn sẽ hư đến đáng sợ, hết thảy đúng là ý trời, tôi thu dọn đồ về thành phố A đây.”
“Về thành phố A cũng được, thành phố A là địa bàn của anh, không có ai dám bắt nạt em.” Tô Khánh Nam hứa hẹn.
“Anh không bắt nạt tôi là tốt rồi.” Bạch Nguyệt nói với ý sâu xa.
Tô Khánh Nam: “…”
Cô thu dọn hành lý thì điện thoại của anh ta đổ chuông, anh ta nhìn tên người gọi đến, mày nhíu chặt lại, xoay người ra khỏi phòng, nghe điện thoại, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Cố Lăng Kiệt nói không muốn kết hôn với tôi, anh bảo tôi nên làm thế nào?” Chu Hân Ly đè thấp giọng nói.
“Một khóc hai nháo ba tự tử, chẳng phải là cách cô hay dùng sao? Lúc đó cô còn rất tự tin cơ mà, đây là nhiệm vụ đầu tiên của cô, cô tự giải quyết đi.” Tô Khánh Nam lạnh nhạt nói.
“Nếu tôi cứ đòi kết hôn thì Cố Lăng Kiệt chỉ ghét tôi thêm thôi, cho dù tôi có gả cho anh ta tôi cũng không hạnh phúc.” Chu Hân Ly buồn bực nói.
“Xử lý như thế nào là việc của cô! Vậy đi, tôi đang bận.” Tô Khánh Nam không chờ Chu Hân Ly nói hết, đã ngắt ngang điện thoại.
Chu Hân Ly buồn bực, tức giận giậm chân, hít vào, thở ra, điều chỉnh nhịp thở, rồi gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt: “Anh Kiệt à, con không thể không có cha, em đã hổ thẹn với con năm năm rồi, anh đừng bỏ rơi mẹ con em được không? Em và con chỉ có anh thôi.”
“Con sẽ có cha, tôi sẽ làm tròn trách nhiệm của người cha, tôi cũng sẽ chăm sóc cô và nó cả đời, nhưng, vợ của Cố Lăng Kiệt tôi, chỉ có Bạch Nguyệt thôi, tôi xin lỗi!” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, giọng vô cùng cương quyết.
“Bạch Nguyệt đối xử với anh như vậy mà lúc anh cần cô ta nhất thì cô ta rời bỏ anh, đến bên cạnh Tô Khánh Nam, vì sao anh vẫn nhớ mãi cô ta không quên? Em mới là người anh cần quan tâm chăm sóc không phải sao?” Chu Hân Ly mất bình tĩnh nói.
“Hân Ly, trên bản thỏa thuận đã ghi rõ, ai nói ra lời chia tay trước thì sẽ không nhận được phần tài sản nào, trong tay tôi có ba căn nhà, tài khoản có 3 tỷ 780 triệu, tôi sẽ đưa cho luật sư của tôi giải quyết.” Cố Lăng Kiệt ý chí đã quyết.
“Em không cần nhà của anh, em cũng không cần tiền của anh, anh Kiệt, em sai rồi, em không ép anh nữa, bỏ bản thỏa thuận đó đi được không, em không muốn con vì sự ích kỷ của em mà không được gặp anh nữa.” Chu Hân Ly thỏa hiệp.
Cố Lăng Kiệt trầm mặc giây lát, nói: “Cám ơn, nhưng mà, vẫn làm thủ tục theo luật đi, yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô và Tiểu Bảo, cũng sẽ nhận con, vậy đi, tôi còn đang bận việc.”
Cố Lăng Kiệt dập máy luôn.
Chu Hân Ly tức giận, ném điện thoại vào tường.
Ba căn nhà, 3 tỷ 780 triệu, đối với tập đoàn Cố thị mà nói chỉ là một hạt bụi, tiền của cô còn nhiều hơn thế, cô lấy làm gì.
Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt, trong lòng Cố Lăng Kiệt chỉ có Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt chỉ hơi trẻ một chút, hơi xinh một chút, dáng người hơi đẹp một chút, ngoài ra cô chẳng thấy Bạch Nguyệt có gì đáng để Cố Lăng Kiệt phải si mê như thế.
Đến cô và con trai của anh cũng không giữ anh được!
Còn cả Tô Khánh Nam nữa cũng chỉ vì Bạch Nguyệt mà hồn vía lên mây, những người đàn ông này đều mù hết rồi sao?
Một ngọn núi băng, có gì tốt chứ.
Cô ta không thể ngồi im chờ chết thế này được, không hoàn thành nhiệm vụ, cấp trên sẽ không tha cho cô ta!
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!