Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 266: Chap-266




Chương 266: Anh Vẫn Luôn Ở Bên Em​

Lòng người, cách một lớp da, cho dù nhìn thấy trái tim đang đập, cũng vẫn không nhìn thấu được một người, cho nên mới thăm dò, suy đoán, hiểm ác và thương tổn.

Sự lạnh lùng trong lời nói của Tô Khánh Nam, cách màn hình cô cũng có thể cảm nhận được.

Cô cảm thấy, mỗi người mắc sai lầm thì đều nên thừa nhận, không phải là không có báo ứng, chỉ là báo ứng chưa tới mà thôi.

Hình Bắc Xuyên có ngày hôm nay cũng là tự mình chuốc lấy.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

“Tôi mệt rồi, ngủ ngon, Tô Khánh Nam.” Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói.

“Em còn chưa nói lời dễ nghe nào đâu đấy.” Tô Khánh Nam nhắc nhở.

“Anh muốn nghe gì? Cảm ơn anh đã cho tôi một cuộc sống không phẳng lặng? Hay là cảm ơn anh yêu tôi yêu đến huỷ diệt? Hả?” Bạch Nguyệt cười nhẹ một tiếng.

Tiếng cười đó đầy sự không vui, chế giễu và trách cứ.

Cô không cho Tô Khánh Nam cơ hội nói thêm, trực tiếp cúp điện thoại, tắt nguồn, vứt điện thoại lên tủ đầu giường.

Đầu óc mê man, nhắm mắt, điện cũng không buồn tắt.

Không biết đã qua bao lâu, cô đột nhiên bừng tỉnh, nhìn về bên giường.

Cố Lăng Kiệt ngồi ở trước mặt cô, bởi vì uống rượu mà mặt anh đỏ khác thường, trong không khí cũng có thể ngửi thấy mùi rượu.

“Sao anh lại ở đây?” Bạch Nguyệt thấp giọng hỏi.

“Em nói xem?” Cố Lăng Kiệt hỏi ngược lại, con ngươi u ám không giấu được bi thương cuồn cuộn chảy, hô hấp cũng gấp gáp, ánh mắt u buồn nhìn cô.

Giống như trúng độc vậy, mà cô là thuốc giải độc duy nhất của anh.

Bạch Nguyệt thấy anh như thế trong lòng có chút không thoải mái.

“Mời anh đi ra ngoài, tôi phải nghỉ ngơi.”

Cố Lăng Kiệt đi về phía Bạch Nguyệt.

Cô bị doạ sợ, từ trên giường nhảy lên, anh lại nhanh hơn, một bước liền đè Bạch Nguyệt lên giường.

Bạch Nguyệt cảnh giác đẩy tay anh ra.

Bởi vì khoảng cách quá gần, cô có thể ngửi được hơi thở của anh.

Anh rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu, cô cũng say rồi, hơi chút choáng váng.

“Cố Lăng Kiệt, anh thả tôi ra, Tô Khánh Nam còn ở bên ngoài, anh còn như thế tôi sẽ hét lên đấy.” Bạch Nguyệt nghiêm giọng cảnh cáo.

Cố Lăng Kiệt giữ chặt cằm cô, nhìn chằm chằm cô: “Em hét đi?”

Bạch Nguyệt sựng lại.

Cô chỉ doạ anh thôi, chứ cô đương nhiên sẽ không hét lên, gọi Tô Khánh Nam vào sẽ chỉ làm mọi chuyện thêm rối lên.

Cô bị Cố Lăng Kiệt nhìn thấu, cho nên tức giận xoay đầu cắn lên cánh tay Cố Lăng Kiệt.

Anh nhăn mày, mím môi, không hé một lời, nhìn cô không chớp mắt, giống như muốn nhìn đến tận đáy lòng cô đem đi.

Bạch Nguyệt đều đã thấy vị máu của anh, anh vẫn không chịu thả ra.

Quân nhân, có một ý chí sắt thép, cho dù anh bị cắn đến chảy máu cũng không lên tiếng, thật sự là một nam tử hán cứng rắn.

Cô nghĩ, Bạch Nguyệt thích anh, cũng là có lí do.

Không đẩy được anh ra, cắn cũng không lại, Bạch Nguyệt bất lực: “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”

Cố Lăng Kiệt cúi đầu, hôn lên môi cô.

Bạch Nguyệt bị doạ sợ, mở to mắt, sống chết đẩy anh ra.

Căn bản là tránh không thoát!

Nụ hôn của anh cũng bá đạo như của Tô Khánh Nam, điều khác biệt là, cô có thể bình tĩnh đối diện với nụ hôn của Tô Khánh Nam, trong lòng không dậy sóng, nhưng đối mặt với nụ hôn của anh, cô có chút không chống đỡ được, hơi thở cũng bắt đầu hỗn loạn.

Sau khi lưỡi của Cố Lăng Kiệt tiến vào trong miệng cô, cuốn vài vòng sau đó hút lấy đầu lưỡi cô, hơi mang chút đau đớn, khiến cho cô không thể xem nhẹ sự tồn tại của anh.

Hơi rượu nồng đậm trong miệng anh càng dễ khơi gợi lên lửa nóng trong cô.

Bàn tay anh vén váy ngủ cô lên, độ ấm trong lòng bàn tay anh giống như ngọn lửa, đi qua đến đâu là làm cô run rẩy một trận đến đấy.

Cô muốn nói họ hàng cô đến, ngăn chặn anh tiến thêm bước nữa.

Nhưng môi cô đã bị anh lấp đầy, không thể phát ra tiếng.

Bàn tay Cố Lăng Kiệt tiến vào dọc theo làn da nhẵn nhụi của cô.

Bạch Nguyệt giữ chặt ga giường, khiếp sợ nhìn anh.

Anh nhắm mắt không nhìn cô, cẩn thận hôn cô, tốc độ không nhanh cũng không chậm, giống như để cho cô có thời gian thích ứng.

Bạch Nguyệt cảm thấy nhục nhã, đề phòng mọi cách cuối cùng lại thua dưới tay quỷ rượu thật là không còn gì để nói.

Anh không nhìn, cho nên không thấy cô đang dán miếng băng vệ sinh.

Quan trọng là anh còn đang giữ miệng cô không cho cô nói.

“Cố ... ưm ưm, Cố ... ưm.”

Không biết là do gấp gáp hay là do chống cự mà trên trán, trên mũi cô đều là mồ hôi.

Có một cảm giác khó nói thành lời đánh úp lấy lí trí cô, làm cho cô sắp đến bờ vực sụp đổ.

Cố Lăng Kiệt và cô đã quá quen thuộc, mỗi một biểu hiện dù nhỏ nhất của cô, anh đều ghi nhớ trong lòng.

Anh hôn cô nhanh hơn, sâu hơn.

Bạch Nguyệt cảm thấy sắp không thở nổi, cắn lấy đầu lưỡi anh.

Anh mạnh mẽ đè lại ...

Bạch Nguyệt cảm thấy giống như có pháo hoa nổ trong đầu cô, có ánh sáng rực rỡ sắc màu, quên đi suy nghĩ, quên đi hoàn cảnh lúc đó mà mở miệng hô hấp.

Dần dần mới bình tĩnh trở lại.

“Tiểu Nguyệt, phản ứng của em rất tốt.” Cố Lăng Kiệt trầm thấp nói bên tai cô: “Bây giờ nên đến lượt anh rồi.”

Cố Lăng Kiệt nhấc hai chân cô lên.

Bạch Nguyệt gấp gáp, giữ lấy tay anh, vội vàng nói: “Tôi đang đến kì, không thể được.”

Cố Lăng Kiệt dừng một lúc, nhìn vào lòng bàn tay, không thấy sắc đỏ.

Bạch Nguyệt nghi ngờ nhìn anh.

Cô khó lòng mở miệng, dù sao cũng là giả, trong lòng chột dạ, rũ mắt xuống: “Thật đấy.”

“Sao vừa nãy em không nói?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng hỏi.

“Lúc nãy anh giữ miệng tôi, tôi làm sao nói được?” Bạch Nguyệt giải thích.

“Ừ.” Cố Lăng Kiệt đáp một tiếng, cũng không làm khó cô, ngồi bên giường.

Bạch Nguyệt không rõ anh đang nghĩ gì, cảnh giác cách xa anh thêm một chút.

Cố Lăng Kiệt nghiêng mặt, nhìn thấy sự bài xích của cô, ánh mắt tối đi: “Em ở đâu anh sẽ ở đó. Nếu như có nguy hiểm nhớ gọi cho anh ngay lập tức.”

“Hình như nguy hiểm là anh mới đúng?” Bạch Nguyệt không vui nói.

Làm gì có ai như anh, nửa đêm canh ba chạy đến phòng cô, cũng không hỏi cô có đồng ý không liền ..., nếu không phải biết Bạch Nguyệt thích anh, cô nhất định sẽ cho anh đi chết đi.

“Vừa nãy thoải mái không?” Cố Lăng Kiệt chuyển chủ đề

Bạch Nguyệt đỏ mặt, không muốn trả lời câu hỏi của anh.

“Em không nói anh sẽ cho là em thừa nhận rồi.” Cố Lăng Kiệt tiếp lời.

“Không thoải mái.” Bạch Nguyệt quay đầu.

“Vậy lần sau đổi thứ khác vậy.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, ánh mắt khoá chặt lấy người cô, bộ dạng chính trực trả lời.

“Cái gì?” Bạch Nguyệt không hiểu ý của anh.

Đổi cái khác? Đổi cái gì chứ!

“Ngón tay có lẽ sẽ nhỏ hơn một chút.” Cố Lăng Kiệt cẩn thận giải thích.

Bạch Nguyệt: “...”

“Tôi nhớ là chúng ta đã chia tay rồi mà nhỉ, không, là ly hôn! Anh còn kí đơn kết hôn với Chu Hân Ly rồi, Cố Lăng Kiệt, anh hãy nhớ thân phận của mình, anh đã là người đã có vợ, còn là quân nhân, những lời như thế này cũng nói được sao?” Bạch Nguyệt xấu hổ nói.

“Anh rất rõ ràng thân phận của mình, anh sẽ không kết hôn với Chu Hân Ly đâu, anh ngày mai sẽ về, huỷ bản đăng kí kết hôn với Chu Hân Ly, sau này anh vẫn độc thân.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, đã quyết định chủ ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.