Chương 262: Về Sau Sẽ Không Có Tổn Thương Nữa
CHƯƠNG 262: VỀ SAU SẼ KHÔNG CÓ TỔN THƯƠNG NỮA
Tô Khánh Nam đi đến chỗ của Bạch Nguyệt và quan sát gương mặt xinh đẹp này của cô.
Cô trang điểm, các đường nét trên gương mặt vốn đã xinh đẹp giờ lại càng thêm chói mắt khiến người ta kinh ngạc, khóe miệng cong lên vô cùng quyến rũ. Sự quyến rũ này không chỉ vì trang điểm, mà là từ trong xương phát ra.
Trái tim Tô Khánh Nam hình như lập tức bị cái gì đó đập phải, không ngừng phát ra từng đợt rung động.
"Em có thể tới đón anh làm anh rất bất ngờ đấy." Tô Khánh Nam quan sát cô và nói.
"Có lẽ không phải chỉ có chuyện này khiến cho anh cảm thấy bất ngờ thôi đâu! Anh thích ứng là được rồi. Đi thôi, tôi mời anh ăn cơm. Quán Trạng Nguyên Lầu nổi tiếng nhất ở đây, món ăn địa phương ở đó cũng không tệ. Tôi đã đặt chỗ trước rồi." Bạch Nguyệt xoay người rời đi.
Anh ôm lấy thắt lưng của cô và kéo ngược tới bên cạnh mình.
Bạch Nguyệt liếc nhìn anh và bắt gặp đôi mắt đầy quyến rũ của anh, khóe miệng cô hơi nâng lên: “Tư lệnh Tô có bệnh hình thức à?"
"Em là người phụ nữ của anh." Tô Khánh Nam trầm giọng nói và dường như đang dò xét điều gì đó.
Bạch Nguyệt nhún vai và quay mặt đi, tránh để cho anh nhìn thấy rõ suy nghĩ trong mắt mình: “Nếu như tôi là cô gái mới hai mươi tuổi thì có lẽ sẽ rất thích bệnh hình thức này. Nhưng đáng tiếc, giờ tôi đã sắp tới đầu ba rồi, vẫn không nên làm cho người qua đường thấy buồn nôn thì tốt hơn."
"Anh thích là được rồi, quan tâm tới người khác làm gì chứ!" Tô Khánh Nam nói với vẻ ngang ngược và càng ôm cô chặt hơn, cánh tay anh chẳng khác nào gọng kìm sắt giữ không cho cô thoát ra.
Cô cũng biết mình không thoát ra được nên dứt khoát dựa hẳn người vào trên người anh, cứ thế thoải mái đi tới khu vực chờ taxi.
Phía trước có rất nhiều người đang chờ xe.
Tô Khánh Nam thích cô dựa cả người vào trên người mình. Anh cảm thấy cuộc đời hình như đã viên mãn, nếu không tâm hồn cứ bay bổng và không tìm được một chỗ đặt chân.
Bây giờ anh cũng biết rốt cuộc mình muốn gì rồi.
Ánh mắt anh tự nhiên trở nên địu dàng hơn.
"Mấy ngày qua em sống thế nào?" Tô Khánh Nam khẽ hỏi.
"Tôi sống thế nào, chẳng lẽ anh còn không biết sao?" Bạch Nguyệt khẽ mỉm cười và hỏi ngược lại: “Trong ý thức của tôi, người đàn ông giống thiên thần như anh thì không gì không làm được."
"Anh có thể xem những lời em nói là khen ngợi mà không phải châm chọc được chứ?" Tô Khánh Nam nhìn gương mặt bình thản của cô.
"Vậy phải xem anh nghe thế nào đã. Xét ý trên mặt chữ chính là khen anh, nhưng nếu như anh làm rất nhiều chuyện xấu mà tôi không biết, vậy nghe vào quả thật có cảm thấy rất châm chọc." Bạch Nguyệt nhíu mày và nhìn về phía Tô Khánh Nam với vẻ sắc bén.
Tô Khánh Nam giữ cằm của cô và cúi xuống hôn cô, hơi thở đàn ông mạnh mẽ tràn vào trong khoang miệng cô.
Bạch Nguyệt nhíu mày và liếc nhìn Tô Khánh Nam.
Anh hôn rất tập trung, mắt nhắm lại, thậm chí có phần kích động, hung hăng và ngang ngược.
Cô biết mình trốn không được, nếu giãy giụa ngược lại sẽ chỉ làm cho anh thêm hưng phấn mà thôi. Cô siết chặt nắm đấm và đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt bình tĩnh nhắm lại giống như bức tượng, lại giống như đã chết lặng vậy.
Tô Khánh Nam cũng rất chấn động khi thấy cô không phản kháng, anh mở mắt nhìn cô.
Bạch Nguyệt rất bình tĩnh lấy khăn lụa từ trong túi ra lau môi và khẽ nói: "Anh ăn son môi có ngon không? Lần sau tôi phải tô son môi có độc để chúng ta cùng trúng độc mới được."
Anh nắm lấy cằm của cô và nâng lên, lại chạm lên môi cô một cái: “Cho dù có độc, anh cũng vẫn ăn, chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu."
Bạch Nguyệt cười: “Mẫu đơn của anh thật sự cũng khá nhiều đấy."
Trong mắt Tô Khánh Nam thoáng hiện vẻ khủng hoảng, trái tim dường như bị một bàn tay nào đó nắm chặt, chua xót ngoài dự đoán cũng tới. Anh sửa lại lời cô nói: "Không, bắt đầu từ ba năm trước đây, anh chỉ có một đóa mẫu đơn là em thôi, em biết mà."
Bạch Nguyệt dường như suy nghĩ tới điều gì và gật đầu, chợt liếc mắt nhìn thấy chiếc xe taxi đi qua: “Chúng ta lên xe trước đã."
Bạch Nguyệt kéo cửa xe và ngồi xuống vị trí ghế phụ nói: "Bác tài, đi quán Quán Trạng Nguyên Lầu."
Người tài xế lái xe taxi rời đi.
Bạch Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ và không nói gì thêm.
Ánh mắt Tô Khánh Nam sáng rực nhìn một bên gò má của cô và cũng không nói gì.
Nửa giờ sau, bọn họ đến quán Trạng Nguyên Lầu. Cô nhân viên đón tiếp dẫn bọn họ đến chỗ ngồi đặt trước. Bạch Nguyệt cầm lấy thực đơn và chọn món ăn.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng ghi lại thực đơn và mang trà Kiều Mạch tới cho bọn họ.
Tô Khánh Nam nhấp một hớp trà: “Mấy ngày qua không tìm được em, anh tưởng như sắp phát điên lên rồi. Anh còn tưởng em sẽ trốn đi một mình chứ!"
"Tôi cũng đâu phải không muốn sống nữa. Bây giờ anh nắm giữ sự sống chết của tôi mà." Bạch Nguyệt bình thản nói.
"Chỉ cần mỗi một tháng em đều nhận tiêm, anh bảo đảm em sẽ sống lâu trăm tuổi." Tô Khánh Nam cam đoan.
"Xem ra anh không muốn đứa trẻ rồi. Hay là bên ngoài đã có người phụ nữ sinh con cho anh vậy?" Bạch Nguyệt mỉm cười nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.
Tô Khánh Nam dừng lại một lát, kinh ngạc nhìn Bạch Nguyệt: “Em bằng lòng sinh con cho anh à?"
"Sao lại không chứ? Anh không muốn con nhưng tôi còn muốn đấy." Bạch Nguyệt rũ mắt và mím môi uống trà.
Tô Khánh Nam kích động cầm tay Bạch Nguyệt rồi nghiêm túc nói: "Thuốc giải đang trong quá trình nghiên cứu chế tạo, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ba tháng nữa là có rồi. Tới khi đó, chúng ta sẽ kết hôn, em muốn đi đâu thì anh sẽ đi cùng em tới đó. Vì em, anh có thể bỏ lại tất cả mọi thứ trong tay."
"Thuốc giải còn đang nghiên cứu mà anh lại tiêm virus cho tôi à? Đúng là không độc không phải đàn ông. Điều này quả thật rất phù hợp tới tác phong của Tô Khánh Nam anh, đủ ngoan độc."
Tô Khánh Nam nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô nhưng không nhìn ra cô đang khen mình hay là xem thường nữa.
Anh khẽ siết chặt tay cô: “Tại khi đó em ép làm anh có cảm giác không thể thở nổi. Anh không thể trơ mắt nhìn em và Cố Lăng Kiệt hạnh phúc bên nhau được. Sau này anh sẽ đối xử tốt với em."
Bạch Nguyệt nghi ngờ, híp mắt nhìn Tô Khánh Nam: “Tô Khánh Nam, thật ra tôi thấy rất tò mò về một chuyện. Với gương mặt và quyền lợi của anh thì muốn loại phụ nữ nào chẳng có, cần gì phải đi cướp phụ nữ với Cố Lăng Kiệt, còn là cướp tôi nữa? Lấy dáng người, mặt mũi như tôi thì ở trên đường vơ một cái cũng được cả nắm lớn. Vấn đề là tính cách của tôi không tốt lắm, anh ở chung với tôi lâu như vậy, chắc hẳn cũng hiểu rõ mà. Anh rốt cuộc thích tôi ở điểm gì mà phải thích đến mức muốn hủy diệt vậy?"
"Bởi vì anh từng có quá nhiều phụ nữ nên biết kiểu phụ nữ nào đáng để anh yêu. Trong cuộc hôn nhân ba năm giữa chúng ta, em không chấp nhận sự phong lưu, chìm đắm trong trụy lạc của anh, càng không vì anh tùy ý tổn thương tới em mà buông tha. Mỗi lần anh đau ốm, say rượu, khổ sở, tâm trạng không tốt, em vẫn luôn ở lại bên cạnh anh." Tô Khánh Nam nói rõ ràng.
"Cho nên, cho dù anh tiêm virus cho tôi cũng muốn giữ tôi lại sao? Tôi nên cảm thấy buồn cho Bạch Nguyệt ba năm trước đây hay là nên cảm thấy mình bây giờ đáng đời đây?" Bạch Nguyệt cười, nụ cười tuyệt đẹp và chói mắt hơn cả ánh đèn pha lê.
"Chuyện đã qua thì cho nó qua đi. Chúng ta hãy cùng nhau suy nghĩ cho tương lai được không? Về sau trong mắt Tô Khánh Nam anh sẽ không có người phụ nữ nào khác. Anh sẽ chăm sóc em cả đời cũng xem như là hết khổ đến sướng, đúng không? Anh sẽ không để cho những người khác tổn thương tới em nữa." Tô Khánh Nam cam đoan.
"Thật sao?" Bạch Nguyệt lạnh lùng nhìn Tô Khánh Nam và ghé sát lại gần anh, nói như gió lạnh thấu xương: “Nếu như tôi yêu cầu anh cũng tiêm virus tương tự tôi thì sao?"
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!