Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 261: Chap-261




Chương 261: Mở Màn Tuyệt Vời Của Cuộc Chiến Không Khói Thuốc​

CHƯƠNG 261: MỞ MÀN TUYỆT VỜI CỦA CUỘC CHIẾN KHÔNG KHÓI THUỐC

"Cho nên…" Bạch Nguyệt cầm lấy quyển sách sinh học lắc vài cái ở trước mặt cậu ta: “Cậu muốn trở thành người như vậy thì trước hết phải cố gắng học đã. Chỉ khi cậu thi đậu đại học thì mới có khả năng tiếp xúc được với giáo dục cao cấp, mới học được càng nhiều kiến thức hơn nữa. Cậu thấy thế nào?"

"Cô tính dùng cách này để khuyến khích tôi học sao?" Ánh mắt Lã Minh trở nên ảm đạm.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

"Nói đúng hơn là tôi giúp cậu tìm ra cách chính xác đồng thời hợp pháp để thực hiện nguyện vọng của cậu. Cậu không muốn chết trước khi xuất sư chứ?" Bạch Nguyệt mỉm cười nói.

"Vậy cô thấy tôi cố gắng học thì có thể có một ngày như cô nói không?" Lã Minh bối rối.

"Cậu không tự tin vào bản thân mình à? Ở trong mắt tôi, chỉ cần cậu cố gắng thì tất cả mọi điều đều có thể xảy ra. Mặt khác, tôi đúng lúc có quen biết với một pháp y. Tôi có thể thu xếp cho cô ấy phụ đạo riêng cho cậu." Bạch Nguyệt bỏ quyển sách sinh học xuống.

"Thật không cô? Bao giờ thế ạ? Tôi nóng lòng muốn đi luôn quá." Lã Minh vui mừng nói.

"Vậy phải xem biểu hiện của cậu thế nào đã. Tôi sẽ xin cho cậu quay về trường học. Bọn cậu sắp có kỳ thi tháng rồi. Tôi muốn cậu là một trong mười người đứng đầu trong cuộc thi đó. Mặt khác, giáo viên còn xem như tán thành cậu nữa thì tôi sẽ dẫn cậu đi." Bạch Nguyệt đưa ra điều kiện.

"Cô thả tôi ra ngoài à?" Lã Minh kinh ngạc.

"Sao lại không? Tôi thấy hành động của cậu chỉ là đang tìm hiểu về kiến thức, nhưng cách tìm hiểu của cậu không đúng mà thôi. Cậu không có một giáo viên tốt để chỉ điểm và dẫn dắt cho nên mới chạm tới ranh giới của pháp luật. May là vẫn còn kịp dừng lại. Nếu không một vĩ nhân tương lai có thể vào nhà tù sớm mà tiếc nuối và bỏ lỡ cơ hội để thành công đấy." Ánh mắt Bạch Nguyệt sáng ngời nhìn Lã Minh.

"Cô thật sự nghĩ như vậy sao?" Lã Minh quan sát kỹ vẻ mặt của Bạch Nguyệt.

"Lẽ nào cậu không cảm thấy mình là thiên tài à?" Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.

"Tôi cũng cảm thấy vậy. Tôi không có cách nào trao đổi bình thường với những kẻ ngốc kia. Tôi muốn làm vài chuyện mà bọn họ đều không dám làm để chứng minh phán đoán của tôi là sự thật. Lần trước, tôi cưỡng hiếp một cô gái. Bọn họ cảm thấy cô ta là hoa hậu giảng đường, tầm mắt cũng rất cao. Nhưng sau khi bị tôi cưỡng hiếp còn không phải đòi ba tôi ba tỷ sao? Đúng là đồ đê tiện." Lã Minh khinh bỉ nói.

"Cậu làm chuyện này để chứng minh với bấy nhiêu người, nhưng bọn họ cũng chỉ là một đám kẻ ô hợp mà thôi. Điều đó có ý nghĩa gì chứ? Cậu hãy cố gắng học tập và chứng minh cho cả thế giới biết cậu chính là chúa tể, như vậy mới nổi bật, đúng không?" Bạch Nguyệt dẫn dắt nói.

"Đúng, cô nói cực kỳ đúng. Bây giờ tôi sẽ bắt đầu cố gắng học." Lã Minh hưng phấn nói.

"Tôi tin tưởng cậu. Cho nên một lát nữa tôi sẽ nói với mẹ cậu để ngày mai cậu lại đi học. Tôi sẽ đón cậu lúc tan học và buổi tối dạy kèm cho cậu. Chỉ cần cậu trở thành một trong mười người đứng đầu cuộc thi, tôi sẽ dẫn cậu đi xem giải phẫu thật sự. Tôi bảo đảm những người trẻ tuổi như cậu không có khả năng thấy được. Khởi điểm của cậu cao hơn bọn họ, cho nên sau này bọn họ sẽ chỉ có thể nhìn mà không theo kịp thôi."

"Được, được, được, cám ơn cô. Cô chính là giáo viên mà em thừa nhận. Về sau em thành công sẽ không quên sự chỉ dẫn của cô." Lã Minh giống như đánh máu gà, tất cả tế bào trên người đều đang kêu gào hưng phấn.

"Cậu học trước đi, tôi ra ngoài nói chuyện với mẹ cậu một lát." Bạch Nguyệt đứng dậy và đi về phía ngoài cửa.

"Cô giáo Bạch, tiểu Minh ăn cơm chưa?" Mẹ của Lã Mạnh Châu lo lắng hỏi.

Bạch Nguyệt đẩy cửa ra và nói với Lã Minh: "Cậu ăn cơm trước đã. Ăn no rồi mới có sức để học tập. Sức khỏe là vốn liếng của cách mạng đấy."

"Vâng." Lã Minh ngoan ngoãn đáp.

Vợ của Lã Mạnh Châu kinh ngạc nhìn về phía Bạch Nguyệt. Điều này cũng quá thần kỳ rồi.

Đứa trẻ nghịch ngợm tùy hứng nổi loạn hạng nhất, không ai có thể quản được, thế mà chỉ gặp giáo viên Bạch có một lúc đã nghe lời như vậy!

"Cô đưa cơm vào cho cậu chủ đi." Vợ của Lã Mạnh Châu căn dặn cô giúp việc.

"Bà Lã, tôi có thể nói chuyện riêng với bà một lát không?" Bạch Nguyệt yêu cầu.

"Được, cô đến phòng tôi đi." Vợ của Lã Mạnh Châu đã phải nhìn Bạch Nguyệt với ánh mắt khác, đặc biệt nhiệt tình.

Bạch Nguyệt đi theo vợ của Lã Mạnh Châu vào trong phòng và nói ngay vào điểm chính: "Tôi hi vọng ngày mai bà có thể cho Lã Minh tới trường đi học, tôi sẽ tới đón cậu ấy mỗi ngày, buổi tối sẽ dạy kèm cho cậu ấy."

"Không được đâu." Vợ của Lã Mạnh Châu cảm thấy khủng hoảng: “Tính cách của Lã Minh hơi nóng nảy, nếu nó làm cho bạn học trong trường bị thương thì sẽ không tốt lắm đâu."

"Bà là mẹ mà thậm chí còn không tin cậu ấy sẽ sửa đổi được, vậy cậu ấy còn có động lực gì để nhận được sự tán thành của người khác chứ?" Bạch Nguyệt hỏi ngược lại với lời lẽ lạnh lùng sắc bén.

Mẹ của Lã Minh lập tức xấu hổ: “Nó tới trường sẽ thật sự không có vấn đề gì chứ?"

"Không có vấn đề gì đâu. Ngày mai bà cứ đưa cậu ấy đi học bình thường đi." Bạch Nguyệt cam đoan.

"Vậy được, nó bị nhốt ở trong nhà, cứ động tý liền tuyệt thực làm tôi cũng sắp không quản được nữa rồi." Vợ của Lã Mạnh Châu than thở.

Bạch Nguyệt gật đầu. Sau khi ra khỏi phòng của vợ Lã Mạnh Châu, cô lại vào phòng của Lã Minh.

Lã Minh vừa học thuộc từ tiếng Anh vừa xem sách.

Bạch Nguyệt ngồi xuống đối diện cậu và hỏi: "Cậu thử nghĩ xem, ngày mai cậu tới trường sẽ gặp phải những chuyện gì?"

"Đám học sinh nhất định sẽ rất sợ em. Giáo viên và hiệu trưởng đều không dám trêu chọc em. Bọn họ chỉ có thể bàn luận ở sau lưng em, nói không chừng còn có người sẽ khiêu khích em nữa?" Lã Minh không để ý nói.

"Vậy em tính sẽ làm thế nào?" Bạch Nguyệt hỏi.

"Bọn họ chỉ là một đám ngu xuẩn thôi. Trước đây em còn muốn chứng minh với bọn họ nhưng bây giờ em không muốn nữa. Em phải chứng minh cho cả thế giới biết mình là chúa tể." Lã Minh thản nhiên nói.

"Chúa tể của thế giới thật ra cũng rất cô đơn. Cô cho em một đề nghị, em nên trở thành chúa cứu thế. Như vậy, tất cả mọi người sẽ sùng bái em, sẽ ngước mắt nhìn em và khen ngợi em, không có cách nào trèo lên em, kính trọng ngưỡng mộ em. Ngay cả nơi em đi qua cũng sẽ được người đời thờ cúng. Như vậy mới là ngầu nhất đấy." Bạch Nguyệt mỉm cười và nói, ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn.

"Đúng, cô nói đúng. Cô là người duy nhất có thể trao đổi với em, lại giống như ngọn đèn soi sáng trong cuộc đời của em vậy." Lã Minh tán thành.

"Vậy trước khi đạt được nguyện vọng, điều bây giờ chúng ta phải làm chính là học tập. Em tạm thời đọc sách trước, chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi cô."

"Được, được, được."

Khi Lã Minh đọc sách, Bạch Nguyệt cũng đọc sách. Dù sao cô cũng đã quên rất nhiều nội dung ở trường cấp ba nên cần phải củng cố và ôn tập thì mới có khả năng dạy cho người khác được.

Thời gian lẳng lặng trôi qua trong sự yên tĩnh.

Điện thoại di động của Bạch Nguyệt chợt đổ chuông. Cô nhìn thấy là Tô Khánh Nam gọi tới nên ra khỏi phòng nghe.

"Còn nửa giờ nữa là anh sẽ đến thành phố Kim Nguyên. Em sẽ tới đón anh chứ?" Tô Khánh Nam hỏi.

"Bây giờ tôi đang ở trong nhà của học sinh. Tôi qua đó ngay thôi. Lát nữa gặp, tôi sẽ mời anh ăn cơm." Bạch Nguyệt khẽ cười nói, nghe giọng điệu không tệ.

Tô Khánh Nam im lặng.

Trạng thái của cô hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của anh. Anh cho rằng cô sẽ tức giận, bi quan và căm hận mình, cũng sẽ khó chịu khi gặp mình.

"Vậy lát nữa gặp."

Bạch Nguyệt cúp điện thoại và chào vợ của Lã Mạnh Châu. Sau đó cô đi tới cửa hàng thuốc mua chút thuốc đỏ nhỏ vài giọt ở trên băng vệ sinh dính vào rồi mới đi tới nhà ga đón Tô Khánh Nam.

Anh mặc bộ comple màu lam nhạt, mái tóc được tạo kiểu đặc biệt, sấy hơi quăn và vuốt keo, còn nhuộm màu hạt dẻ khiến anh trông trẻ đi, làm gương mặt đẹp trai càng thêm quyến rũ.

Khóe miệng Bạch Nguyệt cong lên, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Cuộc chiến giữa cô và Tô Khánh Nam cũng chỉ vừa mới bắt đầu thôi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.