(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 257: Đã Yêu Đến Tận Cùng
CHƯƠNG 257: ĐÃ YÊU ĐẾN TẬN CÙNG
“Cố Lăng Kiệt, tôi để anh ký giấy tờ kết hôn với Chu Hân Ly, chính là không muốn anh dây dưa với tôi nữa, tôi thật sự, không dễ dàng gì mới có thể ở bên Tô Khánh Nam, nếu anh còn chút thương tiếc tôi, làm ơn bỏ qua cho tôi đi.” Bạch Nguyệt trần giọng nói, mang theo ý cầu xin.
Trong mắt Cố Lăng Kiệt có chút rạn nứt, không giấu nổi nỗi đau khổ trào dâng.
Thấy anh đau khổ, lòng cô càng đau khổ hơn, giống như bị người khác mang đi tất cả, cả lòng trống rỗng.
Cô biết tính cách bản thân cực kì có vấn đề, trầm mặc ít nói, lạnh lùng nhạt nhẽo, không tươi sáng, không tích cực, mang theo lòng phòng bị rất lớn, lại hay để tâm những chuyện vụn vặn.
Cô có tài đức gì, mà có thể có được tình yêu của Cố Lăng Kiệt.
Cả đời này của cô, đã không oán không hối, cho dù chết đi, cũng mang theo một phần ấm áp anh dành cho mà ra đi, hài lòng thỏa mãn rồi.
Từ đầu đến cuối, ông trời chưa từng nhân từ với cô.
Nhưng điều nhân từ nhất mà cô làm, có lẽ là, buông tay Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt thật sự là một người tốt, dũng cảm, có trách nhiệm, dám gánh vác, lại tràn đầy tinh thần chính nghĩa.
Anh xứng đáng với những gì tốt hơn.
“Anh hỏi em vấn đề cuối cùng, em có từng yêu anh sao?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, nhưng không hề bình tĩnh, quai hàm căng cứng, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, ánh lên ngọn lửa, tay nắm chặt thành quyền.
“Chưa từng.” Bạch Nguyệt rõ ràng nói.
Cố Lăng Kiệt nhìn chằm chằm cô, khí tức lạnh đi, dường như giam trong cái lạnh ngày đông.
Băng lửa gặp nhau.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Bạch Nguyệt, tôi hỏi lại em lần nữa, em trả lời rõ ràng cho tôi, bằng không, cho dù em có thỏa thuận gì với Tô Khánh Nam hay không, tôi cũng không tha thứ cho em, em nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời.” Cố Lăng Kiệt không bình tĩnh nói, hô hấp đã không ổn định.
Bạch Nguyệt hất cằm, đã hạ quyết tâm, nhìn vào tôi mắt lạnh băng của anh, lạnh lùng nói: “Anh có tha thứ hay không, tôi chả liên quan.”
Cố Lăng Kiệt hạ tay đập lọ hoa bên cạnh xuống đất.
Lọ hoa đập xuống ‘choang’ một tiếng.
Ánh mắt Bạch Nguyệt khẽ run.
Trình Cẩm Vinh ở ngoài nghe thấy tiếng động, lo lắng mở cửa.
Cố Lăng Kiệt dùng sức đẩy Trình Cẩm Vinh, bước lớn ra ngoài.
Cô biết, bắt đầu từ hôm nay, cô đã mất đi người yêu cô nhất, cũng là người cô yêu nhất, nước mắt cuối cùng cũng lăn xuống.
“Sao vậy?” Trình Cẩm Vinh quan tâm hỏi.
Bạch Nguyệt nhìn theo hướng Cố Lăng Kiệt biến mất: “Tôi yêu anh ấy, rất yêu, rất yêu.”
Cô nhếch khóe miệng, cười khổ, nhặt sổ nhật kí lên, xoay người đi vào phòng của mình.
Trình Cẩm Vinh cả đầu mù mờ đứng ở phòng khách.
Phụ nữ, cho dù biết bản thân làm ra quyết định đúng đắn, vẫn cảm thấy đau buồn.
Loại đau buồn ùn ùn kéo đến, giống như nước lũ, khiến cô sắp chết ngập, chỉ có thể gào khóc mà thôi.
Cô muốn đập đồ, muốn phát tiết, nắm chặt tay thành nắm đấm.
Cô biết, trạng thái bây giờ không ổn, thế nhưng, căn bản không khống chế được bản thân.
Cô có loại xúc động muốn đập đồ.
Cô cố gắng ôn lấy đầu mình, quỳ xuống đất, vẫn nhịn không được nỗi uất ức trong lòng, trực tiếp xông lên đầu.
Cô không muốn trở thành bệnh nhân tâm thần, ai có thể giúp cô, không cần cứu cô sống, chỉ cần giúp cô thanh tỉnh là được.
“A…” Cô gào lên, cầu cứu ông trời.
Tiếc là, ông tời trước giờ chưa từng bỏ qua cho cô.
Trình Cẩm Vinh nghe thấy tiếng thét gào của Bạch Nguyệt, gấp gáp, lại thấy âm thanh đập đồ vọng ra.
Anh lo lắng gõ cửa: “Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt, cô không sao chứ?”
Bạch Nguyệt mở cửa, đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn Trình Cẩm Vinh.
Trình Cẩm Vinh nhìn cả phòng lộn xộn, nghi ngờ nhìn Bạch Nguyệt.
“Tất cả tôi sẽ bồi thường, giờ tôi có chuyện, cho tôi mượn điện thoại một chút.” Bạch Nguyệt trấn định nói.
Trình Cẩm Vinh cảm thấy Bạch Nguyệt bây giờ có chút kì lạ, loại kì lạ không nói thành lời, đưa điện thoại cho cô.
Bạch Nguyệt thành thực gọi một số điện thoại.
Cố Lăng Kiệt bên kia nghe máy, ngữ khí cực kì không tốt: “Chuyện gì?”
“Nghe rõ đây, cuốn nhật ký tôi gửi cho anh, những ký ức anh mất đi, tôi nhắc lại cho anh.
Năm đó Trình Châu Trường bị ám sát, Tô Chung nghi ngờ là anh làm, vì bố anh từng tìm Trình Châu Trường tìm miếng đất đó, Tô Chung vì thế ép anh lấy Tô Tiểu Linh.
Anh và Bạch Nguyệt cùng nhau đến thôn Đường Tiền, tìm ra Đường Tiến Công, trước khi bị ám sát, ông ta đưa đoạn video của Trình Châu Trường cho Bạch Nguyệt.
Anh và Bạch Nguyệt hứa với Đường Tiến Công sẽ giúp ông ta tìm ra hung thủ vụ thảm sát.
Nhưng tôi cảm thấy, Bạch Nguyệt chỉ là vì giúp anh rửa oan, tìm ra hung thủ vụ thảm sát, là chuyện của anh.
Trên nhật ký có viết địa chỉ của bản đồ bảo tàng, anh đến lấy nhật ký đi, từ nay, rời khỏi thế giới của Bạch Nguyệt, có lẽ cô ấy còn có thể sống lâu hơn một chút.”
Cố Lăng Kiệt nghe thấy giọng Bạch Nguyệt ở đầu dây bên kia, nghi ngờ nói: “Cô là ai?”
Bạch Nguyệt nhếch khóe miệng: “Tôi là người bảo vệ Bạch Nguyệt, sau này các người, ai cũng đừng hòng tổn thương cô ấy nữa.”
Bạch Nguyệt nói xong, tắt máy.
Trình Cẩm Vinh nghi ngờ nhìn Bạch Nguyệt: “Làm sao cô... làm sao....?”
“Làm sao khiến anh cảm thấy giống như một người khác?” Bạch Nguyệt tiếp lời Trình Cẩm Vinh.
“Cô nói cô là người bảo vệ Bạch Nguyệt?” Trình Cẩm Vinh đưa ra ý nghĩ của mình.
“Coi như vậy đi, tự mình bảo vệ, có vấn đề gì sao?” Bạch Nguyệt hỏi lại.
Trình Cẩm Vinh vậy mà không còn lời nào đáp lại.
Trước đây anh từng xem một bộ phim, gọi là ID chí mạng, chính là nói về đa nhân cách.
Nhân cách chính có lúc sẽ không nhớ chuyện gì đã xảy ra.
Nhân cách phụ lại rõ ràng mỗi chuyện đã làm.
“Tôi đi rửa mặt.” Bạch Nguyệt nói xong, đưa điện thoại cho Trình Cẩm vinh, tắt máy.
Cô vào nhà tắm, rửa mặt, nhìn bản thân trong gương, ngón tay gõ gõ lên mặt nước: “Bạch Nguyệt, nghỉ ngơi đi, cô sẽ không còn thấy đau khổ, tuyệt vọng, đau buồn và vô lực chống đỡ nữa.”
Chuyện sau này giao cho tôi, tôi sẽ làm từng chuyện cô muốn làm.
Theo nguyện vọng của cô, 3 tháng sau, cùng cô rời đi, yên tâm, thế giới này không có ai có thể bảo vệ cô, trở thành điểm tựa của cô, tôi sẽ bảo vệ cô, tuyệt đối không rời xa cô.”
“Cốc cốc cốc.” Bên ngoài có tiếng gõ cửa gấp gáp.
Bạch Nguyệt nhìn về phía cửa, nhếch khóe miệng, đi ra mở cửa.
Cố Lăng Kiệt xông vào, nắm lấy vai Bạch Nguyệt, kích động nói: “Vừa rồi em nói những lời đó là có ý gì?”
Bạch Nguyệt đưa cuốn nhật ký trong tay cho anh: “Làm chuyện anh nên làm đi, ngoài ra, làm phiền trả lại túi xách cho tôi.”
“Túi là em vứt đi, giờ lại đòi lại?”
“Tôi vứt đi là vì không muốn anh và Tô Khánh Nam tìm thấy, giờ đã bị anh tìm thấy rồi, đồ trong đó đương nhiên phải đòi lại.” Bạch Nguyệt nói.
“Em nói không muốn tôi và Tô Khánh Nam tìm thấy? Lúc trước không phải em nói rất yêu Tô Khánh Nam sao? Tại sao không muốn Tô Khánh Nam tìm thấy? Bạch Nguyệt, rốt cuộc em có ý gì? Em nói rõ cho tôi.” Cố Lăng Kiệt nghi ngờ nhìn Bạch Nguyệt, cảm thấy Bạch Nguyệt bây giờ cực kì khác lạ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");