Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 256: Chap-256




Chương 256: Sự Tin Tưởng Của Anh Làm Cô Mềm Lòng​

CHƯƠNG 256: SỰ TIN TƯỞNG CỦA ANH LÀM CÔ MỀM LÒNG

Màn đêm, đã buông xuống.

Bạch Nguyệt đứng bên cửa sổ, nhìn những vì sao lấp lánh bên ngoài.

Trong nhận thức của cô, con người, sống nỗ lực như vậy, không phải là vì sau này có thể sống vui vẻ mỗi ngày, mà phần lớn là vì trách nhiệm.

Lo lắng bản thân chết đi rồi, không thể tận hiếu.

Lo lắng bản thân chết đi rồi, con cái sẽ sống ra sao?

Lo lắng bản thân chết đi rồi, bạn đời làm sao có thể sống tiếp.

Mà cô, có bố mẹ, nhà của bố, đã không còn quan hệ gì, mẹ cô đã sắp xếp ổn thỏa, ít nhất, đến lúc chết cũng không cần lo lắng ăn ở trong viện dưỡng lão.

Con của cô, có lẽ đứa trẻ này vài năm trước đã chết, cho dù chưa chết, cô cũng không thể tìm thấy.

Người từng là bạn đời, đến này, Cố Lăng Kiệt hận cô tới tận xương tủy, cũng đã có người bầu bạn đến già.

Cô cũng hận Tô Khánh Nam tới tận xương tủy, nhưng nguyện cả đời không bao giờ gặp lại.

Đến nay, cô còn 2 phần trách nhiệm.

Thứ nhất, đồng ý chữa khỏi bệnh cho con trai Lã Mạnh Châu, đã thu tiền rồi.

Thứ hai, tìm ra hung thủ vụ thảm án diệt thôn Đường Tiền.

Chuyện tìm ra hung thủ vụ án thôn Đường Tiền, có lẽ, cô không làm được.

Xin lỗi, Đường Tiến Công, cho dù làm không được, cô cũng không muốn sống thêm nữa.

Ít nhất…Lưu San.

Cô từng nghĩ, nếu cô biến mất, sẽ không để bọn họ biết được tin tức của cô.

Cô tới thế giới này, đau thương nhiều mà vui vẻ ít, nỗi đau trong lòng đã không thể chất chứa thêm nữa, vì thế bệnh mới ngày càng nghiêm trọng.

Cô chính là một con nhím, cho dù biết bản thân có bệnh, vẫn cứ nỗ lực không để người khác biết.

Không muốn thấy ánh mắt xem thường của người khác, không muốn người khác thương hại, càng không muốn mọi người chỉ trỏ sau lưng.

Cô không muốn mất mặt.

Cốc cốc cốc..

Tiếng gõ cửa vang lên.

Cô xoay người, mở cửa.

Trình Cẩm Vinh đứng ở cửa: “Có thể nói chuyện với cô không? Gần đây tậm trạng tôi cực kì không tốt, bố mẹ Trần Vy chuyển đi rồi, tôi nghĩ bọn họ cả đời sẽ không tha thứ cho tôi.”

“Nếu bọn họ mãi mãi không tha thứ cho anh, anh sẽ làm thế nào?” Bạch Nguyệt dịu giọng nói.

“Tôi cũng không biết nên làm thế nào. Tất cả đều là lỗi của tôi.” Trình Cẩm Vinh áy náy nói.

“Trên thế giới này có rất nhiều đôi yêu nhau bên nhau rồi lại chia xa, sau đó mỗi người tự tìm tình yêu mới.

Tính cách như Dương Ly là một loại, anh trong sương mù mờ mịt là đưa ra lựa chọn vốn không có gì sai.

Anh có thể cảm thấy áy náy, tự trách, nói rõ anh là một người có trách nhiệm, có thể thay đổi, sẽ có tiến bộ.

Tôi hỏi anh, nếu bố mẹ Trần Vy không tha thứ cho anh, bọn họ sẽ hy vọng anh làm thế nào?” Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.

“Có lẽ bọn họ không muốn thấy tôi mới chuyển đi.” Trình Cẩm Vinh ảm đạm rũ mắt.

“Anh nói đúng, rất nhiều người, chính là vì cảm thấy bản thân sai rồi, sau đó muốn có được sự tha thứ của người khác, người chết là con gái người ta, muốn tha thứ quả thật không làm được, lại cần gì khó xử người khác.

Anh cảm thấy bản thân thật sự sai rồi, thì nên làm chuyện mà họ muốn anh làm, đây mới là điều anh nên làm, anh hiểu không?” Bạch Nguyệt hỏi.

“Ý của cô là, tôi không đến tìm họ, không đi cầu xin họ tha thứ, mà biến mất, không để họ nhìn thấy nữa?” Trình Cẩm Vinh bối rối.

“Thứ nhất, chuyện này mặc dù anh có lý do, nhưng không phải nhân tố quyết định. Thứ hai, chúng ta có được sự tha thứ của người khác không phải là nghĩ xem ta nên làm gì, mà là nghĩ xem họ muốn ta làm gì, rồi tới một ngày, bọn họ muốn tha thứ cho anh, sẽ liên lạc với anh.

Vì thế, để họ có thể liên lạc với anh, anh nhất định phải sống tốt, sống khỏe mạnh.” Bạch Nguyệt góp ý.

“Tôi hiểu rồi, nghe lời cô nói, tôi có một loại cảm giác sáng tỏ thông suốt.” Trình Cẩm Vinh khen ngợi.

Tiếng gõ cửa cốc cốc cốc lại vang lên.

Trình Cẩm Vinh nhìn qua mắt mèo, thấy một người đàn ông khí thế bức người, không hiểu gì mà mở cửa.

“Gọi Bạch Nguyệt ra đây.” Cố Lăng Kiệt trực tiếp ra lệnh.

Trình Cẩm Vinh nghi ngờ đánh giá Cố Lăng Kiệt.

Bạch Nguyệt nghe thấy tiếng của Cố Lăng Kiệt, vô thức ra khỏi cửa phòng.

“Anh, ra ngoài trước đi.” Cố Lăng Kiệt ra lệnh cho Trình Cẩm Vinh.

Trình Cẩm Vinh cảm thấy Cố Lăng Kiệt khí thế quá bức người, có một loại mị lực khiến người khác không thể không khuất phục.

Anh nhìn Bạch Nguyệt, hỏi ý kiến của cô.

Bạch Nguyệt không muốn gặp Cố Lăng Kiệt, nhưng, Trình Cẩm Vinh không phải đối thủ của anh, ngược lại cô sẽ liên lụy Trình Cẩm Vinh.

Cô gật gật đầu với Trình Cẩm Vinh.

Trình Cẩm Vinh ra ngoài.

Bạch Nguyệt rũ mắt, rùng mình vài cái.

Lần này cô không thể phát điên giống lần trước.

“Đây là có ý gì?” Cố Lăng Kiệt chất vấn, vứt nhật ký trước mặt Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt không hiểu: “Quyển nhật ký này sao lại ở chỗ anh?”

“Không phải cô gửi cho tôi sao? Đừng giả bộ ngốc ngếch, tôi đã xem camera giám sát ở bưu điện, chính là cô gửi, sau khi gửi xong thì vứt túi vào thùng rác.” Cố Lăng Kiệt lạnh giọng chất vấn.

“Vậy túi của tôi, giờ ở chỗ anh?” Bạch Nguyệt hỏi.

Ánh mắt Cố Lăng Kiệt sáng quắc nhìn cô, híp mắt lại: “Bạch Nguyệt, rốt cuộc cô đang làm trò gì?”

“Sao anh lại tìm được tôi?” Bạch Nguyệt bỏ qua câu hỏi của Cố Lăng Kiệt.

“Cô tắt điện thoại, vứt túi đi, không phải là hy vọng tôi tìm được cô sao? Vậy cô không nên xuất hiện ở thành phố Kim Nguyên, thành phố Kim Nguyên có người của tôi. Cô nói rõ đi, rốt cuộc cô muốn làm gì?” Cố Lăng Kiệt lạnh giọng nói.

Cô cũng không biết Bạch Nguyệt mất đi lý trí kia muốn làm gì.

Những chuyện anh nói, một chút ấn tượng cô cũng không có.

“Tôi mặc kệ những thứ đó, anh đã xem nhẹ rồi, tôi mặc kệ. Anh muốn hận tôi, đối phó tôi, cứ việc.” Bạch Nguyệt kiên quyết nói.

Cố Lăng Kiệt nắm lấy vai Bạch Nguyệt, đẩy cô vào tường, đỏ mắt nhìn cô: “Nếu anh muốn đối phó em, ngày anh được thả ra em đã chết rồi. Anh hỏi em, có phải em và Tô Khánh Nam đã thỏa thuận gì đó, anh và em ly hôn, sau đó thả anh ra, đúng không?”

Trong mắt Bạch Nguyệt bỗng có chút run rẩy.

Cô thật sự rất cảm ơn, cũng rất may mắn, Cố Lăng Kiệt đến giờ vẫn tin tưởng cô.

Có phần tin tưởng này của anh, cô chết cũng không hối tiếc.

Chỉ là, giờ bệnh của cô rất nặng, cô không muốn liên lụy anh nữa, cũng không muốn vì cô, mà bị người đời chỉ trỏ sau lưng, hủy đi tiền đồ sáng lạng phía trước.

Hơn nữa, mạng của cô nằm trong tay Tô Khánh Nam, cô không muốn trở thành điểm yếu của anh, khiến Tô Khánh Nam có thể hại anh.

“Cố Lăng Kiệt, anh đừng ngu ngốc nữa, nếu đúng như lời anh nói, giờ tôi ra ngoài rồi, sao tôi không về bên cạnh anh? Tỉnh táo chút đi, giờ thật sự tôi đang ở bên Tô Khánh Nam, không hề hối tiếc.”

“Nhất định anh ta uy hiếp em gì đó, đó là cái gì? Con của chúng ta, hay là cái gì khác? Em nói ra đi, tin tưởng anh, cho dù là chuyện gì, anh đều có thể giải quyết.” Cố Lăng Kiệt nói từng câu, sức nắm lấy vai cô cũng mạnh hơn một chút.

Cô, tin tưởng năng lực của anh, vì thế giữa con và anh, cô vẫn lựa chọn anh.

Thế nhưng, giờ không phải là chuyện mà năng lực của anh có thể giải quyết.

Bệnh của cô, mãi mãi đều không ai có thể chữa khỏi.

Tình yêu, không phải chiếm hữu, mà là, buông tay.

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.