Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 255: Chap-255




Chương 255: Có Lẽ Rời Đi Mới Là Tốt Nhất​

CHƯƠNG 255: CÓ LẼ RỜI ĐI MỚI LÀ TỐT NHẤT

Tài xế xe con thấy sự khác thường của Bạch Nguyệt: “Cảm ơn thì không cần đâu, chuyện nên làm mà. Người nhà cô ở đâu? Có nhớ số điện thoại không? Tôi gọi điện giúp cô.”

“Người nhà…” Bạch Nguyệt lặp lại 2 chữ này.

Bố mẹ cô vẫn còn, thế nhưng, không thể liên lạc.

Chồng cô… có lẽ nên gọi là chồng trước, cũng không thể liên lạc.

Dường như, cô không còn người nhà rồi.

“Cảm ơn ý tốt của anh, tự tôi có thể giải quyết, thật lòng cảm ơn.” Bạch Nguyệt mỉm cười.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

“Cô muốn đi đâu? Tôi tiễn cô.” Tài xế thật sự không yên tâm để cô một mình ở nơi ngoại thành hoang vắng này.

“Xin hỏi từ đây đến thành phố Kim Nguyên có xa không?” Bạch Nguyệt hỏi.

“Không xa, đi khoảng 1 tiếng, đúng lúc tôi phải về thành phố Kim Nguyên, tôi đưa cô đi.” Tài xế nói.

“Cảm ơn anh.” Bạch Nguyệt gật đầu.

Tài xế mở cửa sau xe.

Bạch Nguyệt lên xe, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thì ra lúc điên điên khùng khùng, nơi cô muốn đến lại là thành phố Kim Nguyên.

Bệnh này của cô, đã không nhẹ nữa rồi.

“Xin hỏi, hôm nay là thứ mấy?” Bạch Nguyệt dịu dàng hỏi.

Tài xế kì lạ nhìn Bạch Nguyệt: “Chủ nhật.”

Vậy cô đã ở bên ngoài 3 ngày rồi.

3 ngày, cô không nhớ nổi mình đã làm những gì.

Cô không thể chịu kích động nữa, bằng không, lại phát bệnh vài ngày, chuyện muốn làm sẽ không làm xong.

Ai nghĩ tới chứ, nhà tâm lý học nổi tiếng, bản thân lại là một bệnh nhân tâm thần, cũng có khả năng vì cô là bệnh nhân tâm thần, vì thế, mới dễ dàng người khác hơn trong ngành tâm lý.

Tài xế nhìn Bạch Nguyệt ngây người: “Trên người cô không có tiền, cũng không có điện thoại, thật sự không cần tôi gọi điện giúp cô sao?”

Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tôi có bạn ở thành phố Kim Nguyên, tôi không nhớ số điện thoại của anh ấy, nhưng tôi biết tìm anh ấy ở đâu.”

“Vậy được rồi.”

Rất nhanh, xe đã đến thành phố Kim Nguyên.

“Nhà bạn cô ở đây? Tôi đưa cô tớ đó.” Tài xế tốt bụng nói.

“Ở thôn họ Trần, địa chỉ cụ thể là khoảng 500m phía sau trung tâm mua sắm thì phải.” Bạch Nguyệt nhớ lại.

“Cô nói trung tâm mua sắm, là tôi biết ở đâu rồi.” Tài xế lái xe, tốt bụng đưa Bạch Nguyệt tới trước cửa nhà Trần Vy.

Nhà Trần Vy đóng kín, Bạch Nguyệt gõ cửa một lúc, cũng không ai.

“Không có ai ở nhà sao?” Tài xế hỏi: “Hay là tôi giúp cô đặt phòng khách sạn, cô ở đó trước, chờ bạn cô quay về?”

“Không cần đâu, có thể đưa tôi tớ cục cảnh sát gần đây không? Chỗ bọn họ, có lẽ có số điện thoại của bạn tôi.” Bạch Nguyệt thật sự hơi ngại, cứ làm phiền người ta mãi.

“Cục cảnh sát sao? Được rồi, xem ra tôi phải đến chỗ cục trưởng báo cáo trước rồi.”

Bạch Nguyệt nghi ngờ: “Anh thật sự là cảnh sát sao? Tôi còn cho rằng anh nói thế để lừa tên tài xế xe hàng kia.”

Tài xế xe con mỉm cười: “Bây giờ, có lẽ chưa được coi là cảnh sát, tôi tên là Trần Bình, đi thôi, tôi đưa cô tới cục cảnh sát.”

Bạch Nguyệt đến cục cảnh sát.

Cục cảnh sát có rất nhiều người nhận ra cô.

“Sao chuyên gia Bạch lại đến rồi?” Có cảnh sát hỏi.

“Tôi về thành phố A một chuyến, túi xách bị trộm rồi, điện thoại giấy tờ đều trong đó, tôi muốn lấy số điện thoại của bạn, chính là bạn trai cũ của Trần Vy lần trước, có lẽ anh ấy còn đăng kí số điện thoại ở đây.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng giải thích.

“Được, chuyên gia Bạch chờ một chút, tôi đi xem xem.” Nhân viên cảnh sát nhiệt tình giúp đỡ.

“Cô còn nhớ bị trộm túi xách ở đâu không?” Trần Bình quan tâm hỏi.

Bạch Nguyệt lắc đầu: “Không nhớ nữa, chờ tôi liên lạc được với bạn rồi tính tiếp.”

“Ừ.”

“Hôm nay thật sự phiền anh rồi, có thể cho tôi số điện thoại không?” Bạch Nguyệt mỉm cười.

Nụ cười rất nhạt, chỉ là xã giao mà thôi.

Trần Bình sảng khoái viết số điện thoại lên giấy, đưa cho Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt đón lấy.

Cục trưởng nghe nói Bạch Nguyệt đến, đặc biệt ra ngoài đón tiếp, nhìn thấy Trần Bình, ánh mắt sáng lên: “Phó Thư kí Trần, rất hân hạnh được gặp anh, sao anh lại đến đây vậy?”

“Được nghỉ 1 tháng.” Trần Bình khách khí nói.

“Tôi nhận được tin tức, một tháng sau sẽ nghỉ hưu, anh quay lại tiếp nhận vị trí của tôi, là thật sao?” Cục trưởng thăm dò hỏi.

“Trước mắt lệnh điều động vẫn chưa tới, tôi cũng không biết, nếu có tin tức, tôi sẽ thông báo cho cục trưởng ngài đầu tiên.” Trần Bình khách khí nói.

“Được, tôi mời anh ăn cơm.” Cục trưởng nắm tay Trần Bình, nhìn Bạch Nguyệt: “Không ngờ chuyên gia Bạch còn quay lại, mong cô thường xuyên ghé thăm, cục cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ phối hợp.”

Bạch Nguyệt chỉ gật đầu, không nói gì.

“Chuyên gia Bạch, tìm được tồi.” Nhân viên cảnh sát chạy tới, đưa giấy cho Bạch Nguyệt.

“Cảm ơn.” Bạch Nguyệt gọi điện thoại cho số đó.

“Alo.” Giọng Trình Cẩm Vinh vang lên từ đầu dây bên kia.

“Chào anh, tôi là Bạch Nguyệt, giờ tôi đang ở Cục cảnh sát, anh có thể đến một lát không? Túi, điện thoại và giấy tờ của tôi đều mất hết rồi, có thể sẽ làm phiền anh vài ngày.” Bạch Nguyệt giải thích.

“Cô chờ tôi nửa tiếng, giờ tôi qua đó.” Trình Cẩm Vinh tắt máy, đứng dậy, nói với nhân viên trong phòng hợp: “Tan họp trước đi.”

Anh cầm áo khoác, vừa mặc, vừa chạy ra ngoài.

Bạch Nguyệt ngồi trong phòng chờ.

Trần Bình rót cho cô một cốc trà ấm: “Vừa cục trưởng kể cho tôi sự tích của cô, tôi còn tra google một chút, thì ra cô là nhà tâm lý học nổi tiếng, hân hạnh.”

“Nếu không có anh, nhà tâm lý học như tôi có lẽ không lâu sẽ lên báo rồi, bàn luận về tính quan trọng của trí óc và thể lực.” Bạch Nguyệt nói đùa.

Trần Bình cũng cười theo.

Nửa tiếng sau,

Trình Cẩm Vinh tới, lo lắng nói: “Sau lại chật vật thế này, chỉ là, cô có thể gọi cho tôi, tôi rất vui. Đi thôi, cô không có chứng minh thư, không thể ở khách sạn, ở tạm nhà tôi trước đi.”

“Cảm ơn anh.

“Chuyện nên làm mà.”

“Nếu chứng minh thư của cô mất rồi, phải đến đồn công an làm lại, tôi xem xem có thể giúp cô lấy một chút tư liệu, bổ sung chứng minh thư tạm thời đã, cô cũng có thể bổ sung thẻ ngân hàng các thứ.” Trần Bình nhiệt tình nói.

Bạch Nguyệt nở nụ cười.

Thế giới này, vẫn là người tốt nhiều, người xấu ít: “Cảm ơn, chờ tôi làm lại thẻ ngân hàng sẽ mời anh ăn cơm.”

“Được, vậy tôi chờ điện thoại của cô.” Trần Bình cũng mỉm cười nói.

Trình Cẩm Vinh nhìn Trần Bình.

Trên xe,

“Giờ cô không có quần áo để thay nhỉ, tôi đưa cô đến trung tâm mua sắm gần đây mua một ít trước đã.” Trình Cẩm Vinh tỉ mỉ nói.

“Cảm ơn anh.”

Trình Cẩm Vinh cười: “Hôm nay cô đã nói cảm ơn rất nhiều lần rồi, đều là tôi nên làm, đây chỉ là chuyện nhỏ, lần này cô đến thành phố Kim Nguyên trực tiếp tìm nhà thư kí Lã, hay là còn quay về thành phố A?”

Bạch Nguyệt lắc đầu: “Tôi muốn nghỉ ngơi 1-2 ngày trước.”

“Cũng được, tôi đưa cô đi dạo quanh thành phố Kim Nguyên. Đúng rồi, sau này không phải cô đến nhà thư kí Lã làm gia sư sao? Tôi tìm cho cô một căn nhà ở gần nhà ông ấy, cô đi lại cũng thuận tiện hơn.”

Bạch Nguyệt thật sự không biết ngoài cảm ơn, còn có thể nói gì khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.