Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 252: Chap-252




Chương 252: Tình Yêu Của Tôi Là Sự Thành Toàn​

CHƯƠNG 252: TÌNH YÊU CỦA TÔI LÀ SỰ THÀNH TOÀN

“Tôi lập tức sẽ chết rồi, cô vẫn có thể về bên anh ta, sống cuộc sống hạnh phúc của cô.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt.

Cô vẫn không nhìn anh như cũ: “Không có phần giấy tờ ly hôn này, anh chết rồi, tôi chỉ có thể là vợ của Cố Lăng Kiệt anh, tôi không muốn mang danh phận này.”

“Đúng vậy, một người hận tôi tới tận xương tủy, tôi còn giữ lại bên mình, đúng là không tự trọng.” Cố Lăng Kiệt lấy giấy tờ, bút từ trong tay Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt thấy anh lưu loát kí 3 chữ Cố Lăng Kiệt trên giấy tờ.

Chữ của anh, vẫn đẹp như thế, ngay ngắn, dứt khoát.

Bạch Nguyệt xoay mặt đi, nước mắt lưng tròng.

Đã từng, cố hết sức muốn kết hôn. Hôm nay, phần tình duyên này, tự tay cô hủy hoại.

Cố Lăng Kiệt ném giấy tờ và bút lên mặt đất, lạnh lùng nói: “Giờ cô cút đi đi.”

“Còn có một phần giấy tờ, mong anh kí nốt.” Bạch Nguyệt đưa giấy tờ kết hôn giữa anh và Chu Hân Ly cho anh.

Cố Lăng Kiệt đón lấy, đọc chữ bên trên, trong mắt nổi lên lửa giận, cực kì không bình tĩnh nhìn Bạch Nguyệt: “Đây lại có ý gì?”

“Tôi sợ sau này anh làm phiền tôi, nên giữ lại một phần bảo hiểm.”

Cố Lăng Kiệt cực kì tức giận, ném giấy tờ vào mặt Bạch Nguyệt: “Tôi sắp chết ở đây rồi, không phải do cô một tay sắp xếp sao? Cô cảm thấy còn cần tôi ký giấy tờ kết hôn với Chu Hân Ly sao?”

Mặt Bạch Nguyệt không có chút biểu cảm nào, nói: “Không tới giây phút cuối cùng, tôi không thể lơ là, thế lực gia đình anh quá lớn, nếu không cẩn thận, anh được cứu ra thì làm sao?”

“Cho dù tôi được cứu ra, tôi muốn cưới ai thì cưới người đó, liên quan gì tới cô, chỉ cần không phải cô là được, cô có thể đi rồi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.” Cố Lăng Kiệt xoay người đi.

“Tôi khuyên anh vẫn nên kí đi, con của anh và Chu Hân Ly còn trong tay tôi, lúc nào tôi cũng có thể khiến anh tuyệt tử tuyệt tôn.” Bạch Nguyệt tàn nhẫn nói.

Cố Lăng Kiệt nhào về phía song sắt.

Song sắt bị đụng mạnh, phát ra tiếng kêu rất lớn: “Bạch Nguyệt, cuối cùng cô khiến tôi thấy được sự tàn nhẫn và khát máu của mình.”

“Dù sao anh cũng sắp chết rồi, tôi lộ ra trước mặt anh nhiều hơn nữa, cũng chẳng sao. Kí giấy tờ tôi, anh có thể yên tâm mà ra đi.” Bạch Nguyệt lạnh nhạt nói.

Cố Lăng Kiệt nhìn chằm chằm cô.

Cô biết, cô còn trốn tránh ánh mắt anh sẽ để lộ mình chột dạ, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh.

Hai người đối mắt nhau 1 phút.

“Đưa giấy tờ cho tôi.” Cố Lăng Kiệt ra lệnh.

Bạch Nguyệt nhặt giấy tờ và bút trên mặt đất, đưa cho Cố Lăng Kiệt.

“Tốt nhất đừng để tôi ra ngoài, bằng không, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.” Cố Lăng Kiệt hung ác nói.

Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm Cố Lăng Kiệt.

Cô không định sống lâu nữa, chờ giúp Đường Tiến Công tìm ra hung thủ vụ thảm sát, cô sẽ ra nước ngoài, tìm một nơi không ai quen biết, và cũng không ai phát hiện ra cô, yên lặng mà chết đi.

Sự tàn nhẫn của thế giới này, cô không có sức gánh nữa, cũng không muốn gánh nữa.

“Nếu anh muốn đối phó tôi, tốt nhất, có thể đứng ở nơi cao nhất, bằng không, tôi sẽ lại khiến anh chết thêm lần nữa.” Bạch Nguyệt lạnh giọng nói.

Cố Lăng Kiệt vứt giấy tờ lên mặt đất, xoay người, quay lưng lại phía cô.

Bạch Nguyệt thu lại cả 2 phần giấy tờ, cất vào trong túi, thu lại ánh mắt, nhìn Cố Lăng Kiệt lần cuối cùng, khóe miệng nhếch lên nụ nười, nước mắt lăn dài trên má.

Cố Lăng Kiệt, nguyện cả đời này, không gặp lại nữa.

Cô xoay người, đi ra khỏi phòng.

Tô Khánh Nam ra khỏi phòng giám sát, đứng trước mặt Bạch Nguyệt: “Làm tốt lắm, suýt nữa tôi cũng tin rồi.”

Bạch Nguyệt đưa giấy tờ cho Tô Khánh Nam: “Nhớ là, ngày mai thả anh ấy ra.”

“Em cảm thấy tôi có được thứ mình có rồi, còn thả anh ta ra sao?” Tô Khánh Nam không đoàng hoàng nói, tùy tiện, bất chấp.

Kết quả này, Bạch Nguyệt đã sớm nghĩ tới rồi, Tô Khánh Nam có thể làm ra loại chuyện lật lọng này.

Cho dù cô bị lừa, cô vẫn sẽ đến.

Cô không đến, Cố Lăng Kiệt sẽ chết không nghi ngờ, cô đến, Cố Lăng Kiệt mới có một tia hy vọng.

“Chỉ cần Cố Lăng Kiệt không chết, tôi mới ở bên cạnh anh, đồng thời nói cho anh bí mật về bảo tàng. Nếu Cố Lăng Kiệt chết rồi, tôi sẽ chết theo anh ấy, mang theo bí mật về bảo tàng xuống địa ngục.” Bạch Nguyệt lạnh nhạt nhìn không khí, nói.

“Miếng đất kia là nơi chứa bảo tàng, vì thế Cố Lăng Kiệt mới trưng dụng miếng đất đó?” Tô Khánh Nam nghe thấy câu này từ trong phòng giám sát: “Bảo tàng từ đâu mà có?”

“Tha cho anh ấy, anh sẽ biết.” Bạch Nguyệt lướt qua anh ta, đi về phía thang máy.

Đi tới tầng trên, liền bị người của Tô Khánh Nam đeo bịt mắt lên.

Bạch Nguyệt không động đậy đứng đó.

Tô Khánh Nam nắm lấy cánh tay cô, dẫn đi về phía trước.

Cấp dưới của anh ta mở cửa xe, Bạch Nguyệt ngồi lên trên.

“Tối nay ở chỗ tôi?” Tô Khánh Nam hỏi.

Bạch Nguyệt nhếch khóe miệng: “Anh không lo tôi giết anh sao?”

“Em giết tôi thì sẽ không còn ai giúp em cứu Cố Lăng Kiệt nữa. Trước khi Cố Lăng Kiệt được cứu ra, em sẽ không giết tôi.” Tô Khánh Nam chắc chắn nói.

Cô cũng không phải kẻ ngốc.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

Đến chỗ Tô Khánh Nam, anh ta sẽ yêu cầu cô làm gì, không nghĩ cũng biết.

Cô không muốn trao mình cho anh ta.

“Trước khi anh chưa cứu Cố Lăng Kiệt, tôi sẽ không liên lạc với anh, thả tôi xuống xe đi.” Bạch Nguyệt lạnh giọng nói.

Tô Khánh Nam tháo bịt mắt cho Bạch Nguyệt, cúi người xuống, một tay chống bên người cô: “Giờ tôi muốn làm gì em thì làm cái đó, em căn bản không thể phản kháng, không phải sao?”

“Cơ thể phụ nữ, đối với anh mà nói, có gì khác nhau sao? Thứ anh muốn là trái tim, không phải sao?” Bạch Nguyệt lạnh lùng nhìn anh ta.

Tô Khánh Nam nắm lấy cằm cô, khuôn mặt anh tuấn sát lại gần: “Trái tim của em sẽ trao cho tôi sao?”

“Tôi từng trao cho anh.” Bạch Nguyệt không phủ nhận.

Tô Khánh Nam ngây người, nhìn vào mắt Bạch Nguyệt, trong mắt xẹt qua tia phức tạp: “Nhưng giờ em đã trao cho Cố Lăng Kiệt.”

“Anh cảm thấy tôi và Cố Lăng Kiệt còn có thể sao?” Bạch Nguyệt hỏi lại, toát ra một cỗ hận ý.

Mắt Tô Khánh Nam lóe lên, buông tay ra: “Cũng phải, em chỉ có thể theo tôi, mới có thể sống tiếp, cơ thể em chỉ có thể là của tôi, tôi không sợ thời gian lâu, tôi có thể chờ, ở bên nhau cả đời cũng là lời tỏ tình tốt nhất.”

“Cách yêu của chúng ta không giống nhau. Tình yêu của anh, là độc chiếm, giống như trẻ con giữ đồ chơi vậy. Tình yêu của tôi, là thành toàn. Vì thế, chúng ta vốn không phải cùng một loại người.” Bạch Nguyệt trầm giọng nói.

“Tôi thành toàn em liền rời đi, em không thể nhìn thấy tôi nữa, cũng không thể ở bên cạnh tôi nữa.” Tô Khánh Nam có chút kích động: “Bỏ đi, thế giới này, luôn là của kẻ mạnh, phụ nữ cũng vậy, em xuống xe đi, đừng làm ra chuyện khiến bản thân hối hận, tôi sẽ thả Cố Lăng Kiệt, cũng có thể bắt anh ta.”

Tô Khánh Nam ra hiệu cho lát xe dừng xe.

Bạch Nguyệt mở cửa xem, xuống xe, nhìn màn đêm vô tận, tối đến mức không thấy phía trước.

Dường như, cô không còn nơi nào để đi, liền tìm một khách sạn ở gần đó qua đêm.

Mỗi bước sau này, cô cần tính toàn mà đi, cũng có lẽ, cô chết càng sớm, Cố Lăng Kiệt lại càng an toàn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.