Chương 243: Rơi Nước Mắt Khi Thấy Cầu Vồng
CHƯƠNG 243: RƠI NƯỚC MẮT KHI THẤY CẦU VỒNG
Cô trước đây, chuyện gì cũng tự mình gánh vác, khó khăn cỡ nào cũng giấu kín trong lòng, đèn nén, đè né, rồi lại đè nén.
Giờ đây, cô có một người có thể tin tưởng, và giãi bày.
Bạch Nguyệt gọi cho Cố Lăng Kiệt.
Đầu giây bên kia rất nhanh liền bắt máy: “Em gọi muộn hơn anh nghĩ.”
“Anh đang bận sao?” Bạch Nguyệt lo lắng ảnh hưởng tới công việc của anh.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Anh nhớ trước đây từng nói với em, trong lòng anh, em quan trọng nhất, anh sẽ xử lý chuyện của em trước, rồi nghĩ chuyện khác sau.”
Bạch Nguyệt hơi mỉm cười, trong mắt đầy cảm động.
Trong ấn tượng cửa cô, Cố Lăng Kiệt không phải một người lãng mạn, nhưng, lời của anh, luôn khiến cô cảm thấy ngọt ngào, dường như trong lời nói chứa socola vậy.
Nữ chính lái xe, thấy nam chính sửa xe, cảm thấy nghi ngờ, có chút lo lắng, xe hỏng rất nặng?
“Lăng Kiệt, người của anh tìm thấy tung tích của tiểu Thiên chưa?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Trước mắt chưa thấy, còn chưa báo lại với anh.”
“Vừa rồi Tô Khánh Nam gọi điện cho em, anh ta ở bên cạnh tiểu Thiên, em và tiểu Thiên còn gọi video, người của anh có theo được không?” Bạch Nguyệt rất nghi ngờ.
Cố Lăng Kiệt cũng nghi ngờ: “Em nói, giờ Tô Khánh Nam và tiểu Thiên ở cùng nhau? Lát nữa anh gọi lại cho em sau.”
Cố Lăng Kiệt tắt máy, gọi cho ám vệ.
Tô Khánh Nam gỡ tai nghe xuống, bi quan nhìn khoảng không trước mặt, đôi mắt mị hoặc không che giấu nổi sự tổn thương.
Bạch Nguyệt, cuối cùng em vẫn chọn Cố Lăng Kiệt, nói chuyện này cho anh ta, từ bỏ anh và tiểu Thiên. Nếu đã như vậy, anh cũng không cần nể nang gì nữa.
Tô Khánh Nam nhếc miệng, nụ cười cục kì quái gở.
Đến thôi, khai chiến.
*
“Tô Khánh Nam giờ đang ở đâu?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
Ám vệ trả lời: “Ở nhà.”
“Hôm nay anh ta không ra ngoài sao? Cậu khẳng định giờ anh ta đang ở nhà.” Cố Lăng Kiệt nghi ngờ.
“Tôi khẳng định. Sao vậy?” Ám vệ không hiểu nói.
“Đứa trẻ ở nhà anh ta, tối nay cậu đi kiểm tra một chút, nhớ là, đừng để bị phát hiện.” Cố Lăng Kiệt dặn dò.
“Vâng.”
Sau khu nói xong, Cố Lăng Kiệt gọi cho Bạch Nguyệt: “Anh nghi ngờ, con luôn ở chỗ Tô Khánh Nam. Tối nay em yên tâm ngủ đi, chờ tin tức ngày mai của anh.”
Bạch Nguyệt đáp một tiếng: “Vâng.”
Thế nhưng, trong lòng nghĩ tới tiểu Thiên, lo lắng cho sự an toàn của tiểu Thiên, làm sao cô cũng không ngủ được, năm trên giường trằn trọc mãi, ngủ không được thật khó chịu, cô thay bộ thể thao, đi giày, lấy một bình nước, đi tới phòng gym của khác sạn chạy bộ, giúp bản thân dễ ngủ hơn một chút.
Đêm, vẫn còn dài.
Ám vệ vào nhà của Tô Khánh Nam, mở phòng anh ta ra, thấy Tô Khánh Nam nằm trên giường, ngủ rất sâu.
Anh ta lại mở cửa phòng bên cạnh, không có anh, tìm một lượt cả căn nhà, không thấy bóng dáng đứa nhỏ, anh ta cảm thấy rất kì lạ.
Nghe thấy chút âm thanh đang ngờ vọng tới giữa đêm yên tĩnh.
Anh ta bò trên mặt đất, âm thanh càng rõ ràng, giống như tiếng nước chảy.
Ám vệ hiểu ra, bò theo tiếng âm thanh, tìm sốt 1 tiếng, tìm thấy cửa mật thất dưới đất.
Anh ta rời khỏi chỗ Tô Khánh Nam, lên xe của mình, gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt.
“Sao rồi?” Cố Lăng Kiệt còn chưa ngủ, cứ chờ điện thoại của ám vệ.
Anh nhìn qua, đã 3 giờ sáng rồi.
“Tìm thấy rồi, trong nhà của Tô Khánh Nam có một mật thấy dưới lòng đất, đứa trẻ đó có lẽ là ở dưới đó, có cần cứu đứa trẻ ra hay không, mong thủ trưởng ra lệnh.”
“Cứu, nhưng không được kinh động đến Tô Khánh Nam.” Cố Lăng Kiệt ra lệnh.
Tô Khánh Nam là một kẻ giảo hoạt, chuyện gì anh cũng nên cản thận.
Ám vệ lại vào nhà Tô Khánh Nam lần nữa, vào mật thất, thấy trên giường có một đứa trẻ, anh ta lo lắng đứa trẻ tỉnh giấc làm ồn khiến Tô Khánh Nam tỉnh.
Liền đổ một chút thuốc mê ra khăn tay, bịt lấy mũi đứa trẻ khoảng 10 giây, sau đó ôm nó dậy.
Tiểu Thiên còn đang ngủ, ám vệ ôm nó dậy, đặt lên xe, gọi điện cho Cố Lăng Kiệt: “Thủ trưởng, tôi đã đưa đứa trẻ ra ngoài, giờ mang đứa trẻ đi đâu, mời anh ra lệnh.”
Cố Lăng Kiệt do dự một chút, anh lo nếu đến biệt uyển Lam Thiên, Tô Khánh Nam sẽ đưa người tới cướp đi, ngược lại đứa trẻ là con của anh và Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt lại là vợ danh chính ngôn thuận của anh, để ở quân khu, sẽ an toàn hơn một chút: “Cậu đưa nó đến quân khu đi.”
Hai tiếng sau, Cố Lăng Kiệt nhìn thấy tiểu Thiên, nhìn thế nào, nó cũng thật giống Bạch Nguyệt, cũng có một chút giống anh, nhưng giống Bạch Nguyệt nhiều hơn.
“Mời thủ trường ra lệnh.” Ám vệ nói.
“Vất cả rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.” Cố Lăng Kiệt đánh giá tiểu Thiên, nói.
“Vâng.” Ám vệ rời khỏi phòng làm việc của Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt đắp chăn cho tiểu Thiên, nhìn qua, đã 5 rưỡi sáng rồi, cũng không biết Bạch Nguyệt dậy chưa.
Anh nghĩ một chút, vẫn là không gọi cho Bạch Nguyệt mà chỉ gửi tin nhắn: “Tiểu Thiên đã được cứu ra ngoài, giờ nó đang ở quân khu, rất an toàn.”
Bạch Nguyệt căn bản không ngủ được, dù chạy bộ 1 tiếng, năm lên giường, trằn trọc mãi, vẫn không ngủ được.
Thấy tin nhắn của Cố Lăng Kiệt, liền ngồi dậy, trong mắt không nén được sự vui vẻ, gọi cho anh.
Cố Lăng Kiệt thấy điện thoại của Bạch Nguyệt gọi tới, lập tức ấn tắt tiếng, ra ngoài mới nghe máy, đè thấp giọng: “Làm em tỉnh giấc sao?”
“Không có, trên người tiểu Thiên có bị tiêm virus không?” Bạch Nguyệt lo lắng.
“Có lẽ là không, nó ngủ rất sâu. Em không bị làm tỉnh giấc, sẽ không phải cả đêm không ngủ chứ?” Cố Lăng Kiệt đau lòng nói.
“Không phải, dậy sớm quá, em có thể nhìn tiểu Thiên không? Nhìn 1 phút thôi, 1 phút là được rồi.” Bạch Nguyệt thỉnh cầu. Cô không dám tin đây là sự thật, vậy mà cứu tiểu Thiên ra dễ dàng như vậy?
Tất cả, cứ như một giấc mơ.
“Lát nữa em chấp nhận yêu cầu gọi video nhá.” Cố Lăng Kiệt cưng chiều nói.
Bạch Nguyệt chấp nhận yêu cầu, Cố Lăng Kiệt bắt máy, đẩy cửa ra, vào phòng, quay camera vào tiểu Thiên đang ngủ say.
Bạch Nguyệt che miệng, nhếch môi cười, vì quá vui, mắt rưng rưng nước mắt, đó là nước mắt hạnh phúc.
Cô và Cố Lăng Kiệt cuối cùng có thể yên tâm bên nhau rồi.
Tiểu Thiên chưa được cứu ra, cô cứ cảm thấy không an tâm.
Cố Lăng Kiệt thấy Bạch Nguyệt mang theo nước mắt, mỉm cười, đứng dậy, đi ra bên ngoài: “Giờ em thấy con rồi, em cũng yên tâm đi. Giờ còn sớm, ngủ chút nữa đi.”
“Vâng.” Bạch Nguyệt đáp một tiếng.
“Nhanh chóng ngủ đi.” Cố Lăng Kiệt tắt máy, cất điện thoại đi.
Anh cũng chuẩn bị ngủ khoảng 2 tiếng, ngày mai còn có chuyện quan trọng cần làm.
Lính gác vội vàng chạy vào: “Thủ trưởng, không hay rồi, người của tổ thanh tra kỷ luật đặc biệt tới rồi.”
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN với nhiều nội dung hấp dẫn!!!