Chương 242: Khoảng Cách Giữa Ấm Áp Và Lạnh Giá
CHƯƠNG 242: KHOẢNG CÁCH GIỮA ẤM ÁP VÀ LẠNH GIÁ
“Ở bên này anh đang làm thủ tục rồi, thường thì trong vòng 3 ngày sẽ được phê chuẩn, ngày mai anh liên lạc một chút, có lẽ chiều mai có thể phê chuẩn rồi, sau khi được phê chuẩn anh sẽ gọi cho em, nếu không có gì khác thường, ngày mai anh có thể gặp em rồi.” Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt cười, nghĩ tới ngày mai liền có thể thấy anh, cô cực kì hung phấn.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Rõ ràng, hôm nay mới xa nhau, cô lại cảm thấy đã lâu lắm rồi.
“Anh ăn gì chưa?” Bạch Nguyệt quan tâm hỏi.
“Ăn rồi, vừa nãy anh cũng gọi xuống, ngày mai cục trưởng cục cảnh sát thành phố Kim Nguyên sẽ đón em ở cổng, em có toàn quyền phụ trách vụ án này.”
“Vậy thì tốt, tình hình cụ thể chờ ngày mai em xem tư liệu rồi lại bàn, hôm nay em nhìn qua, bên ngoài nhà bọn họ có camera giám sát, nếu camera không hỏng, không những dễ dàng tìm ra hung thủ, không chừng còn có bất ngờ khác nữa.”
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt đáp một tiếng: “Còn 1 phút nữa, em ra mở cửa đi.”
“Hả?” Bạch Nguyệt không tự chủ tim đập loạn nhịp, lẽ nào Cố Lăng Kiệt đến rồi?
Cô vội vàng xuống giường, đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo, không có ai.
“Hôm nay anh đã đến rồi sao?” Bạch Nguyệt trực tiếp hỏi.
“Chưa, anh đoán em chưa ăn tối, thịt viên hầm, váng đậu cuốn thịt, bồ câu nướng của thành phố Kim Nguyên rất ngon, anh đã đặt cho em ở quán Trạng Nguyên Lầu, sau này đừng bỏ bữa nữa.” Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói.
“Anh đặt lúc nào thế? Nhanh như vậy?” Bạch Nguyệt nghi ngờ.
“Sau khi nói chuyện điện thoại với em lúc nãy, anh đã đặt rồi, anh đoán em sẽ về khách sạn trước. Hơn nữa, thịt viên hầm và váng đậu cuốn thịt của quán rất nổi tiếng, bọn họ sớm đã chuẩn bị rồi, bồ câu nướng gần chín, vì thế, đến chỗ em sẽ rất nhanh.” Lời Cố Lăng Kiệt vừa dứt, chuông cửa liền vang lên.
Cố Lăng Kiệt bật cười.
Bạch Nguyệt nghe rõ tiếng cười của anh vọng tới từ trong điện thoại.
“Có lẽ tới rồi, em ăn cơm đi, ăn xong mà không ngủ được, có thể gọi điện cho anh.” Tiếng Cố Lăng Kiệt lộ ra vẻ cưng chiều.
Trong lòng Bạch Nguyệt ấm áp.
Anh lo nghĩ vì cô như vậy, cô làm sao nhẫn tâm khiến anh không ngủ được chứ.
“Em biết rồi.” Bạch Nguyệt đáp lời, tắt điện thoại, mở cửa ra.
Một người mặc đồng phục đứng ở cửa, nho nhã lễ độ nói: “Xin chào, đồ ăn của cô.”
“Cảm ơn.” Bạch Nguyệt đón lấy đồ ăn, đặt lên bàn, mở ra.
Cố Lăng Kiệt gọi cho cô một phần váng đậu cuốn thịt, một phần thịt viên hầm, một phần bồ câu nướng, một phần đậu hũ Tứ Xuyên, còn có một hộp sữa.
Người đàn ông này, cực kì tỉ mỉ.
Cô mỉm cười, mang theo cảm giác hạnh phúc tràn đầy, ăn rất nhiều.
Tắm xong, lên giường, chưa gọi điện cho Cố lăng Kiệt mà mở ti vi, tùy tiện xem một chút.
Điện thoại reo lên.
Cô thấy hiển thị một số lạ, nghi ngờ nhấc máy.
“Em đây là có ý gì? Block anh? Là muốn thay đổi lựa chọn sao?” Tô Khánh Nam thẳng thừng chất vấn.
“Là Cố Lăng Kiệt block anh.” Bạch Nguyệt giải thích.
“Giờ không phải em và Cố Lăng Kiệt tách ra rồi sao? Em nghe lời anh ta như vậy, tách ra vẫn cứ block anh?” Tô Khánh Nam tức giận.
“Không phải anh rất tài giỏi sao? Hôm nay tôi đến thành phố Kim Nguyên, bạn gái cũ của bạn tôi chết rồi, vì thế, sớm đã quên chuyện anh bị block.” Ngữ khí Bạch Nguyệt không tốt, nói.
“Bạch Nguyệt, đừng nói với anh, thời gian 3 tháng mà em nói chính là vì chữa khỏi bệnh cho con trai Lã Mạnh Châu.” Tô Khánh Nam nghi ngờ.
“Ông ta đồng ý cho tôi rất nhiều tiền, sau này tôi muốn ở cùng con trai mình, khẳng định phải kiếm thật nhiều tiền.” Bạch Nguyệt không phủ nhận.
“Tốt nhất em đừng nghĩ gì khác, bằng không, không nhất định tôi sẽ giữ được em. Tiểu Thiên nhớ em, muốn gọi video không?” Nửa câu sau, ngữ khí của Tô Khánh Nam dịu xuống.
“Muốn.” Bạch Nguyệt lập tức ngồi dậy.
“Chấp nhận đi.” Tô Khánh Nam nói.
Bạch Nguyệt lập tức chấp nhận cuộc gọi video, nhìn dáng người nho nhỏ trong điện thoại.
“Mẹ, con nhớ mẹ lắm, hôm này tại sao mẹ không đến thăm con?” Giọng nói non nớt của tiểu Thiên vang lên.
“Xin lỗi tiểu Thiên, mẹ đi công tác ở thành phố Kim Nguyên, 3 tháng sau sẽ về, đến lúc đó chúng ta có thể ở bên nhau mỗi ngày rồi.” Bạch Nguyệt cứ nhìn tiểu Thiên mãi, nhìn thế nào cũng thấy không đủ.
“Mẹ, mẹ xem tranh hôm nay con vẽ này.” Tiểu thiên đưa bức ảnh hôm nay nó vẽ tới trước camera điện thoại.
Bạch Nguyệt thấy trong tranh vẽ mặt trời màu đỏ, vẽ cây xanh lá, vẽ táo đỏ tươi, vẽ thảm cỏ xanh rờn, hoa đầy màu sắc, còn có bươm bướm nhiều màu.
Trên con đường, một nam một nữ và một đứa trẻ nắm tay nhau bước đi.
Phía trên người nữ viết chữ mẹ, phía trên đứa trẻ viết chữ tôi, phía trên người nam viết bố Tô.
Bạch Nguyệt hít sâu một hơi.
Tâm tư của trẻ con rất đơn giản, cảm xúc của chúng cũng sẽ thể hiện qua bức vẽ, khi vẽ nhiều màu sắc, nhiều hình dáng, nói rõ tâm trạng chúng rất tốt, vẽ u ám, không màu sắc, chứng tỏ tâm trạng của chúng không vui.
Tô Khánh Nam khá tốt với nó.
Nhưng cô tin, Cố Lăng Kiệt sẽ càng tốt với tiểu Thiên hơn.
Dù sau tiểu Thiên cũng là con của cô và Cố Lăng Kiệt.
“Vẽ đẹp lắm.” Bạch Nguyệt khen ngợi.
“Mẹ, bố Tô không chỉ cho con cẽ tranh, mà còn dạy con võ nữa, sau này con không chỉ có thể bảo vệ bản thân mình, con còn có thể bảo vệ mẹ nữa.” Tiểu Thiên ngọt ngào nói.
“Tiểu Thiên, giờ con đang ở đâu thế?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Con ở…” Tiểu Thiên không nói gì, video bị tắt đi.
Bạch Nguyệt ảo não, không nên nóng vội như thế.
Tô Khánh Nam lại mời gọi video lần nữa.
Bạch Nguyệt chấp nhận, thấy đối phương là Tô Khánh Nam mà không phải tiểu Thiên, nhịn không được nỗi thất vọng: “Anh đưa tiểu Thiên đi đâu rồi?”
Tô Khánh Nam cười nhạo một tiếng, cầm lên một kim tiêm, huơ huơ trước camera điện thoại: “Bạch Nguyệt, em biết đây là gì không?”
“Đây là cái gì?” Bạch Nguyệt lo lắng.
“Đơn giản mà nói, virus, người bị tiêm vào mỗi ngày đều sẽ sống không bằng chết, cuối cùng, thất khiếu đổ máu mà chết, vì thế, không nên có chút ý nghĩ nào khác, tiểu Thiên sẽ không chịu nổi một mũi đâu.” Tô Khánh Nam cảnh cáo nói.
“Tô Khánh Nam, anh điên rồi sao? Tiểu Thiên thích anh như thế, anh lại tàn nhẫn với nó vậy sao?” Bạch Nguyệt không bình tĩnh nói.
“Vậy anh thích em như thế, không phải em cũng tàn nhẫn với anh sao? Chỉ cần em không có ý nghĩ khác, anh, em, tiểu Thiên, 3 người chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau.” Tô Khánh Nam khẽ cười.
Nụ cười đó, mang ẩn ý sâu xa, dường như chắc chắn cái gì, nhìn thấu cái gì, chỉ là không nói ra chỉ chờ cô nhảy vào bẫy.
Tim Bạch Nguyệt hẫng một cái.
Tiểu Thiên trong tay anh ta, mỗi bước đều khó khăn. Nếu trong tay cô có nhược điểm của Tô Khánh Nam thì sao? Có khi nào sẽ thêm một phần thắng không?
“Tôi biết rồi, đừng như này nữa, tôi buồn ngủ rồi, ngủ ngon.” Bạch Nguyệt không đợi Tô Khánh Nam nói gì, tắt điện thoại, vứt máy lên tủ đầu giường.
Vốn tâm trạng rất tốt, vì một cuộc điện thoại của Tô Khánh Nam, lại khó chịu rồi.
Cô đoán tối nay không ngủ được, lấy thuốc trong túi ra, nhưng lại nhớ tới sự quan tâm của Cố Lăng Kiệt, lại vứt thuốc vào lọ, cất vào trong túi…