Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 240: Chap-240




Chương 240: Bọn Họ Có Quá Khứ Đẹp Đẽ Và Ấm Áp​

CHƯƠNG 240: BỌN HỌ CÓ QUÁ KHỨ ĐẸP ĐẼ VÀ ẤM ÁP

Anh thích câu nói đó của cô: “Con đường tương lai, tuy nhiều chông gai, nhưng chúng ta hãy nắm lấy tay nhau, cùng bước đi.”

Hôn nhân chỉ là khởi đầu của một cuộc sống mới, chứ không phải là kết thúc.

Ăn cơm xong, anh đưa cô ra trạm xe lửa, chào hỏi với trạm trưởng, chuyến gần nhất đi đến thành phố Kim Dương, Cố Lăng Kiệt mua cho cô vé ghế ngồi đặc biệt.

Lúc Bạch Nguyệt đi đến sân ga, cô phát hiện cô không muốn rời xa anh, quay đầu nhìn anh.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN để đọc nhé!

Cố Lăng Kiệt khẽ nhếch khóe môi, bình tĩnh, cho dù không phải đang ở quân khu, nhưng anh vẫn đứng tư thế thẳng tắp nhìn Bạch Nguyệt, cho người ta cảm giác vô cùng an toàn.

Có không nỡ rời, thì chia tay vẫn phải chia tay.

Bạch Nguyệt đi vào trong, lên xe lửa, có tin nhắn đến.

Cô mở ra, là tin nhắn của Cố Lăng Kiệt.

“Anh đã đặt sẵn cho em phòng 2106 phòng tổng thổng ở khách sạn Kim Dương rồi, ngày mai anh tới sẽ ở phòng cạnh em, phòng 2108. Tầng 21, anh bao hết rồi, camera hôm nay đã sửa rồi, hôm nay nếu không ngủ được, anh lúc nào cũng online, đừng có uống thuốc.”

Tuy chỉ là chữ viết, nhưng cô vẫn tưởng tượng ra dáng vẻ anh nói chuyện, trầm ổn, cứng rắn nhưng dịu dàng.

Anh là người của phái hành động.

“Được, em không uống thuốc, anh về cẩn thận nhé, rảnh thì gọi cho em.” Bạch Nguyệt cũng nhắn tin trả lời.

Xe lửa rời trạm, cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong lòng đã không còn bi ai giống như trước, có tia ấm áp, có niềm vui cuộc sống và thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn.

Cô gọi điện cho Việt Dương.

Bên kia nghe máy.

“Anh đẹp trai, em là Bạch Nguyệt, em có chuyện muốn nhờ anh tư vấn, là thế này, ba năm trước, một người bạn của em vì gặp một vụ nổ, nên bị tổn thương đến não, mất trí nhớ, tình trạng của anh ấy có thể dùng thôi miên để điều trị không?” Bạch Nguyệt khiêm tốn hỏi.

“Mất trí nhớ có mấy loại khả năng, một là do ý thức chủ quan, hai là do tổn thương não bộ, ba là do dây thần kinh bị đè.”

Nếu là do ý thức chủ quan thì đó là do người bệnh lựa chọn quên đi, nếu ép dùng thôi miên thì có thể chưa được.

Nếu là não bộ bị tổn thương thì là chuyện của các chuyên gia về khoa não.

Ba là tình trạng dây thần kinh bị đè, thì cần phải biết đó là dây nào, có thể là khối u, tụ máu hoặc là còn sót lại mảnh vụn.

Anh đề xuất, nên đi khoa não kiểm tra xem là vấn đề gì.”

“Vâng, em biết rồi, cám ơn anh. Em cúp máy đây.” Bạch Nguyệt lễ phép nói.

“Cố lên, đúng rồi, tháng sau, anh có cuộc hội thảo một lần ở nước A, em cũng tới chứ.” Anh đẹp trai mời cô.

“Tháng sau à. Được, anh cho em thêm thời gian, hội thảo xong đừng đi, em cần anh giúp.” Bạch Nguyệt mời ở lại.

“Ha ha, bây giờ em lợi hại hơn anh rồi, còn cần anh giúp à?”

“Sao em có thể hơn anh được, anh đẹp trai biết đùa quá, được rồi, em không nói với anh nữa, tháng sau trước khi tới anh gọi điện thoại cho em, em sắp xếp hội thảo, chờ anh tới.” Bạch Nguyệt cảm thấy tín hiệu điện thoại không tốt, nên nói những gì muốn nói.

“Được, bye nhé.”

Cô cúp máy, tựa vào ghế, nửa nằm nửa ngồi.

Trước kia, cô cho rằng người Cố Lăng Kiệt thích là Chu Hân Ly, Cố Lăng Kiệt có nhớ ra cô hay không, không quan trọng, nếu anh nhớ ra cô, ngược lại cô còn cảm thấy mất mặt, tự tôn của cô không chịu được.

Bây giờ, cô biết người Cô Lăng Kiệt thích là cô, giữa cô và anh có một đoạn ký ức đẹp đẽ, cô muốn anh nhớ rằng, những ngày tháng sau này, mỗi ngày sẽ càng tươi đẹp hơn.

Bạch Nguyệt mỉm cười, nhắm mắt lại.

Xe lửa đi hơn ba tiếng, 17h30 chiều, điện thoại của Bạch Nguyệt đổ chuông.

Cô nhìn điện thoại, là Trình Cẩm Vinh, cô bấm nghe: “Có chuyện gì thế?”

“Cô đến thành phố Kim Dương chưa?” Trình Cẩm Vinh nhiệt tình hỏi.

“Chưa, tôi đang trên xe lửa.”

“Ước chừng bao giờ thì tới nơi, tôi ra bến xe đón cô, đặt khách sạn giúp cô.” Trình Cẩm Vinh cười nói.

“Không cần đâu, tôi đã đặt phòng qua mạng rồi, cám ơn.”

“Cô đặt phòng rồi, tôi cũng không ép cô, nhưng lần đầu tiên đến Kim Dương, tôi nên mời cô ăn một bữa, nếu không thì không phải quá, dù sao thì cô vì tôi mới tới thành phố Kim Dương mà.”

Bạch Nguyệt cười. “Nói cũng phải, mối làm ăn này là do anh giới thiệu, lý ra tôi nên mời anh ăn cơm, khoảng một tiếng nữa là tôi đến nơi, anh đến đón tôi đi, buổi tối đi ăn, tôi mời.”

“Đợi gặp mặt đã rồi nói.” Trình Cẩm Vinh sao có thể để phụ nữ mời được.

Bạch Nguyệt cúp điện thoại.

Thật ra cô cũng có ấn tượng tốt với Trình Cẩm Vinh, anh ta cũng chỉ là một thương nhân, cha bạn gái cũ anh ta là chuyên gia địa lý, dù sao thì cũng cần tới, đợi gặp mặt rồi nói.

Một tiếng sau, Bạch Nguyệt kéo hành lý đi ra.

Trình Cẩm Vinh nhìn thấy cô, nhiệt tình vẫy tay.

Bạch Nguyệt mỉm cười, đi về phía anh ta.

Anh ta tiếp lấy hành lý của Bạch Nguyêt: “Đưa cô đi ăn cơm đã, sau đó sẽ đưa cô về khách sạn, đây là lần đầu tiên cô tới Kim Dương à?”

Bạch Nguyệt cười, không nói gì.

Ba năm trước, cô từng đến Kim Dương rồi, lúc đó, Cố Lăng Kiệt đi làm nhiệm vụ ở đây, chính là ở Kim Dương; Cố Lăng Kiệt mất trí nhớ, cô suýt thì chết, nơi này, là nơi khiến cô đau lòng.

Trình Cầm Vinh đặt hành lý vào cốp xe, rồi mở cửa ghế lái phụ.

Bạch Nguyệt ngồi vào, rồi tự thắt dây an toàn.

Trình Cẩm Vinh sang ghế lái, giới thiệu với Bạch Nguyệt: “Món thịt heo viên, thịt trong ống trúc đều là những món nổi tiếng của thành phố Kim Dương, nơi làm hai món này ngon nhất là ở Trạng Nguyên Lâu, cô có ăn kiêng không?”

“Tôi không.” Bạch Nguyệt thản nhiên nói, nhìn về phía trước, ngừng một lát, cô hỏi: “Bây giờ, người trong ngành, có nghiên cứu giỏi nhất về các địa danh cổ đại, là cha của bạn gái cũ anh nhỉ? Còn có ai khác nữa không?”

“Đây là ngành riêng, người trong ngành này, quen biết nhau, cụ thể thì, cha của bạn gái cũ của tôi biết.”

Bạch Nguyệt liếc anh ta, tùy ý hỏi: “Anh và bạn gái cũ sao lại chia tay?”

“Tính cách tôi không tốt, hơi nóng nảy, ở với nhau lâu, cô ấy không chịu được, cho nên đề nghị chia tay, tôi đồng ý.” Trình Cẩm Vinh nói ngắn gọn.

Bạch Nguyệt khẽ cười: “Bạn gái hiện tại của anh có biết về bạn gái cũ không?”

Trình Cẩm Vinh hơi trầm tư một lúc: “Cô muốn phân tích tôi?”

“Từ biểu hiện của anh, anh có sự tiếc nuối, chắc là có tình cảm với bạn gái cũ, anh lại có mối quan hệ với cha của bạn gái cũ, còn là quan hệ tốt, tình huống như thế này, chứng tỏ bạn gái cũ hoặc người nhà bạn gái cũ của anh quý anh, cho nên, tôi tò mò bạn gái hiện giờ của anh có biết không?”

Trình Cẩm Vinh sắc mặt trầm xuống “Biết, bạn gái hiện giờ của tôi là bạn thân của bạn gái cũ, cũng là cấp dưới của tôi.”

Trình Cẩm Vinh giải thích, rồi nhìn Bạch Nguyệt: “Có điều, lúc tôi đi thành phố A tìm cô, tôi đã chia tay bạn gái rồi, bây giờ tôi độc thân,”

“Xem ra là anh sẽ quay lại với bạn gái cũ?” Bạch Nguyệt đoán.

Ánh mắt Trình Cẩm Vinh sượt qua tia chấn động: “Xem sao, không chắc chắn.”

Điện thoại anh ta đổ chuông, anh ta nghe máy.

Bạch Nguyệt thấy sắc mặt anh ta rất kém.

Trình Cẩm Vinh cúp máy, nhìn Bạch Nguyệt: “Ngại quá, tôi không thể mời cô ăn cơm được rồi, bạn gái cũ của tôi bị mưu sát.”

Bạch Nguyệt: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.