Chương 239: Nắm Tay Nhau Cùng Đi
CHƯƠNG 239: NẮM TAY NHAU CÙNG ĐI
Bạch Nguyệt lúc tỉnh dậy đã là mười giờ trưa.
Cố Lăng Kiệt không ở bên cạnh.
Cô dậy khỏi giường, đánh răng, rửa mặt, rồi ra ngoài.
Cố Lăng Kiệt cũng không ở trong phòng khách.
Cô muốn nói lời tạm biệt với anh rồi đi, liền gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt.
“Khi nào thì em đi?” Cố Lăng Kiệt hỏi cô trước.
“Chắc là buổi chiều, bây giờ cũng mười giờ rồi, ăn cơm xong em đi, anh có về ăn cơm không? Nếu anh về thì em nấu cho anh ăn.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
“Được, một tiếng nữa anh về.” Cố Lăng Kiệt cúp máy, rồi nhìn kết quả kiểm tra trong tay.
Hai loại thuốc trong túi Bạch Nguyệt, một loại là thuốc ngủ, một loại là Amitriptyline. Amitriptyline là thành phần chủ yếu trong thuốc mê, chủ yếu trị chứng dễ cáu kỉnh của các bệnh nhân tâm thần.
Bạch Nguyệt, sao lại đem theo loại thuốc này bên người nhỉ.
Anh nhớ lại trước kia, lúc anh và Bạch Nguyệt cãi nhau, hình như cô có nói cô bị bệnh gì đó.
Anh còn cho rằng cô đang nói đến vết thương ở ngực, bây giờ nghĩ lại, bệnh mà Bạch Nguyệt nói, chắc là bệnh về tâm thần.
Trước đây anh rốt cuộc đã làm gì mà tổn thương cô sâu đến vậy.
Cố Lăng Kiệt về đến nơi thì ngửi thấy mùi hương thức ăn.
Anh đi vào phòng bếp.
Bạch Nguyệt đang đeo tạp dề bận rộn.
Bạch Nguyệt quay đầu nhìn anh: “Anh về rồi à, em sắp xong rồi, anh ra bàn ngồi trước đi, em bưng thức ăn lên là có thể ăn rồi.”
“Nguyệt.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng goi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, ánh mắt lóe lên: “Sau này anh sẽ không phụ em.”
Trong lòng Bạch Nguyệt tràn dâng cảm xúc: “Em biết, anh là người nói được, làm được, ra ngoài ăn cơm thôi, thưởng thức tài nghệ nấu ăn của em xem.”
“Để anh bưng cho, nóng đó.” Cố Lăng Kiệt nhẹ nhàng nói, buông Bạch Nguyệt ra.
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt bưng đồ ăn ra ngoài, mắt đỏ lên, chẳng hiểu sao cảm thấy chua xót.
Cố Lăng Kiệt bây giờ tuy không còn ký ức quá khứ nữa, nhưng cô cảm thấy, người đàn ông cô yêu, đã trở lại.
Cố Lăng Kiệt để đĩa đồ ăn lên bàn, rồi lại đi vào trong bếp, nhìn thấy cô đang khóc, anh lo lắng nắm chặt tay cô, đau lòng nói: “Sao vậy? Bị bỏng tay à? Anh đã bảo em đừng bê rồi.”
Anh mở vòi nước ra, nắm chặt tay cô, đưa đến dưới vòi nước rửa.
Bạch Nguyệt lại càng muốn khóc: “Em không bị bỏng, chỉ là nhớ tới chuyện trước đây, anh của trước đây, cũng như thế này.”
Cố Lăng Kiệt tắt vòi nước, cầm khăn tay lau khô tay cô: “Chắc là em đã thức tỉnh tính người trong anh, hơn ba năm em đi Mỹ, anh cũng cảm thấy anh vô cùng máu lạnh.”
“Chúng ta trước kia đã đồng ý Đường Tiến Công là giúp anh ta tìm hung thủ, bắt hung thủ ra trước công lý, nếu không tìm được thì chúng ta không ở bên nhau, cho nên, chúng ta nhất định phải tìm được hung thủ.” Bạch Nguyệt lau nước mắt nói.
“Được, chúng ta nhất định sẽ tìm ra hung thủ.” Cố Lăng Kiệt hứa.
Bạch Nguyệt ôm lấy Cố Lăng Kiệt, vùi khuôn mặt phiền muộn sâu vào lòng anh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, cảm thấy trái tim anh đang đập mạnh mẽ.
Cô trải qua ba năm, rồi lại ba năm, cuối cùng cũng ở bên cạnh anh, sau này, sẽ không bao giờ chia xa nữa.
Bàn tay Cố Lăng Kiệt đặt lên eo cô, ánh mắt tối lại: “Nguyệt, có phải trước đây anh đã làm em tổn thương nặng nề?”
“Là do em nghĩ không thông suốt, anh quay về là tốt rồi.” Bạch Nguyệt buồn buồn nằm trong lòng anh nói.
“Ừm.” Cố Lăng Kiệt không cố truy hỏi. “Để anh bê thức ăn lên, ngửi mùi đã muốn ăn rồi.”
“Đúng rồi, em có làm món cải xào thịt anh thích ăn, anh ăn thử xem.” Bạch Nguyệt mở nồi ra.
“Để anh làm cho.” Cố Lăng Kiệt dùng khăn tay lót, rồi múc rau với thịt ra.
Cô còn làm cả món đậu sốt cà chua, món gà Kung Pao, và canh sườn bí đao.
Cố Lăng Kiệt thử một miếng cải xào thịt.
Bạch Nguyệt nhìn anh mong chờ, rất muốn biết anh ăn thấy thế nào.
Cố Lăng Kiệt gật đầu: “Rất ngon, còn ngon hơn quán ở chỗ gần trường em học ngày trước, trước đây chắc chắn là anh rất thích ăn món em làm.”
Bạch Nguyệt cười ,”Nếu anh thích, thì em sẽ thường xuyên làm cho anh ăn.”
“Và cho cả con của chúng ta nữa.” Cố Lăng Kiệt nói, rồi ăn cơm.
Nói đến con cái, trong lòng Bạch Nguyệt hơi hồi hộp: “Người bên anh điều tra thế nào rồi?”
“Chắc con không ở chỗ Tô Khánh Nam, nhưng người của anh sẽ theo sát Tô Khánh Nam 24/7, chỉ cần Tô Khánh Nam đi gặp con chúng ta, bọn họ sẽ lập tức cứu viện. Điều bây giờ em cần làm, là bình tĩnh tỉnh bơ.” Cố Lăng Kiệt giải thích nói.
Bạch Nguyệt gật đầu, cùng ăn cơm với Cố Lăng Kiệt.
Điện thoại của cô đổ chuông, là Chu Hân Ly gọi đến, cô nghe máy trước mặt Cố Lăng Kiệt.
“Bạch Nguyệt, chào cô, tôi là Chu Hân Ly, xin hỏi, cô tìm được con của tôi chưa?” Chu Hân Ly khẽ khàng hỏi.
Bạch Nguyệt nghĩ một lát: “Ngại quá, tạm thời tôi chưa có tâm tư và thời gian, tôi phải đi công tác, khoảng ba tháng mới về.”
“Ba tháng sao?”
“Đúng vậy, ba tháng. Xin lỗi nhé.” Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
“Không sao, tôi biết rồi, vốn dĩ làm vậy cũng khó cho cô.” Chu Hân Ly cúp máy.
Cô ấy nói chuyện ôn hòa, ngược lại Bạch Nguyệt cảm thấy cô ấy rất đáng thương, nhìn Cố Lăng Kiệt: “Người gọi đến là Chu Hân Ly.”
“Bên cô ấy, em không cần lo, anh đã tìm một nơi để cô ấy tĩnh dưỡng trước, đợi ba tháng sau chúng ta về, em lại điều trị cho cô ấy, chuyện gấp hay không gấp, cô ấy cũng hiểu, dù sao thì chuyện của cô ấy cũng không gấp được.” Cố Lăng Kiệt giải thích nói.
“Từ chỗ Tô Khánh Nam, em có nghe được một tin.”
“Tin tức bên anh ta, em không cần nói, thật giả không rõ ràng, anh ta không phải đèn cạn dầu, anh không tin anh ta.” Cố Lăng Kiệt ngắt ngang lời cô.
Bạch Nguyệt cúi đầu, ăn hai bát cơm xong, cô cảm thấy nên cần phải nói: “Tô Khánh Nam nói, Chu Hân Ly có một đứa con, đó là con của anh.”
“Không thể nào, anh chưa từng phát sinh quan hệ với Chu Hân Ly.” Cố Lăng Kiệt nói một cách chắc chắn.
“Sáu năm trước, anh cưỡng hiếp em, là bởi vì bị kẻ thù hạ dược, em ngất đi, không biết đã xảy ra chuyện gì. Tô Khánh Nam nói bọn chúng lấy tinh trùng của anh, để Chu Hân Ly mang thai, rồi sinh ra con của anh, sau đó dùng để uy hiếp anh, có phải con anh hay không, đi xét nghiêm DNA là biết ngay.” Bạch Nguyệt nói, quan sát vẻ mặt của Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt nắm chặt tay cô: “Cho dù là con của ai, trong lòng anh chỉ có em, anh tuyệt đối không phụ em.”
Lời này của Cố Lăng Kiệt, cô lúc nãy có nghe rồi.
Bạch Nguyệt nắm chặt tay Cố Lăng Kiệt: “Em là vợ của anh, đó là con của em, tuy cách nó được sinh ra hơi đặc biệt, nếu anh quyết định đưa đứa bé đó về nuôi, em sẽ coi nó như con ruột, toàn tâm toàn ý đối tốt với nó.
“Nguyệt.” Cố Lăng Kiệt gọi cô.
Anh nhớ trước kia Bạch Nguyệt từng nói, trong mắt cô không chứa được một hạt cát.
Bạch Nguyệt khẽ cười: “Bởi vì anh bao dung với em, cho nên, em cũng nên bao dung với anh, dù sao thì bây giờ không có gì có thể chia rẽ anh và em, con đường tương lai, chắc chắn sẽ nhiều chông gai, nhưng chúng ta hãy nắm tay nhau, cùng bước đi.”
Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc với nhiều nội dung hấp dẫn khác!