Chương 200: Anh Là Đàn Ông Cũng Sẽ Ghen
CHƯƠNG 200: ANH LÀ ĐÀN ÔNG CŨNG SẼ GHEN
Bạch Nguyệt bị dọa nhảy dựng, quay người nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Một tay anh đút trong túi, bước chân hơi nặng nề, bước từng bước trên cầu thang, ánh mắt mạnh mẽ nhìn Tô Khánh Nam, trên người bao phủ khí thế người cầm quyền.
Tô Khánh Nam híp mắt nhìn anh, bắn ra toàn ý hận.
“Cậu không cho nổi Bạch Nguyệt hạnh phúc.” Tô Khánh Nam nói thẳng.
Cố Lăng Kiệt đi đến cạnh Bạch Nguyệt, ôm lấy eo cô, kéo Bạch Nguyệt đến bên cạnh, tuyên bố chủ quyền của bản thân: “Tôi có cho nổi cô ấy hạnh phúc hay không, không phải anh nói là được, anh không cảm thấy bản thân ăn không được nho thì nói nho xanh sao?”
Tô Khánh Nam nghiến răng: “Tôi không đấu võ mồm với anh.”
Anh đi qua Cố Lăng Kiệt, hướng phía cầu thang đi.
Cố Lăng Kiệt xoay người, từ trên cao nhìn xuống anh ta: “Ngài Tô, tôi không can thiệp vào quyền lợi kết bạn của vợ tôi, nhưng chuyện gì cũng có cái hạn độ, nếu có một số người có dã tâm, vậy tôi cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn phi thường.”
Khi Cố Lăng Kiệt nói chuyện này, lực ôm Bạch Nguyệt chặt hơn chút.
“Thủ đoạn phi thường?” Tô Khánh Nam bật cười, chẳng chút sợ hãi, ngược lại trong mắt trào ra sự châm biếm: “Mạnh mẽ, không có được tình yêu, Bạch Nguyệt.”
Tô Khánh Nam nhìn hướng Bạch Nguyệt: “Đừng quên, bữa trưa em đã hứa, buổi trưa anh lại gọi cho em.”
Ánh mắt âm u của Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Bạch Nguyệt, mày cau lại: “Em đồng ý ăn cơm trưa với anh ta? Đồng ý lúc nào, sao anh không biết?”
Con mắt Bạch Nguyệt lập lòe, đang nghĩ xem nói sao thích hợp, Tô Khánh Nam đã thay cô trả lời: “Chính xác mà nói là tối hôm qua đồng ý.”
Lông mày Cố Lăng Kiệt lại càng nhíu chặt: “Em đồng ý ăn cơm với anh ta, là lúc trước hay sau khi anh cầu hôn?”
Bạch Nguyệt phỏng chừng Cố Lăng Kiệt nghĩ nhiều.
Anh ấy sẽ không là cảm thấy rằng cô muốn phát triển quan hệ với Tô Khánh Nam nên mới đồng ý ăn cơm với anh ta chứ?”
Cái oan uổng này cô không nhận đâu nha.
Bạch Nguyệt giải thích nói: “Em có vài chuyện cần nói với anh ta, cho nên mới sẽ hẹn gặp mặt, nếu truy đến cùng, anh ta đang cản trở vụ án của Mộc Hiểu Sinh, em chỉ là cách hơi điều hòa mới sẽ đồng ý ăn cơm với anh ta.” Bạch Nguyệt nói ra phần lớn sự thật, nhìn về phía Tô Khánh Nam.
Tô Khánh Nam lại từ cầu thang rời khỏi, có thể là do hình ảnh Bạch Nguyệt đứng cạnh Cố Lăng Kiệt quá đẹp đẽ, anh ta không dám nhìn.
Biểu cảm của Cố Lăng Kiệt nhẹ nhõm hơn so với trước.
“Anh ta là chồng trước của em, lại còn theo đuổi em, lại còn chuyện anh ta muốn em với anh hủy bỏ kết hôn, nếu em và anh chưa kết hôn, vậy thì em có quyền được theo đuổi, giờ em là vợ của anh, có phải nên tận lực tránh né không?
Bạch Nguyệt, anh là người, không phải là thần thánh, anh cũng có cảm xúc, cũng là người đàn ông bình thường.
Em giấu anh đi ăn cơm với người đàn ông khác như vậy, lại là chồng trước của em nữa, lại còn gặp mặt người chồng trước muốn phục hôn với em, anh cũng ghen.” Cố Lăng Kiệt răn dạy Bạch Nguyệt, nói rất đứng đắn, ghen tuông ngập trời.
Cô cũng cảm thấy ái ngại.
“Em biết rồi, lần sau nếu anh ta hẹn em, em sẽ từ chối.” Bạch Nguyệt thề thốt.
“Lại còn có lần sau?” Giọng nói của Cố Lăng Kiệt gay gắt lên.
Nhưng trong lòng Bạch Nguyệt lại thấy ấm nóng.
Cô thích cái cảm giác được anh để ý và quan tâm.
“Anh ta hẹn em, quyền chủ động trên tay anh ta, em cũng không còn cách nào, nhưng là em sẽ từ chối, em cảm thấy nên nói rõ với anh, cũng đã nói rõ hết rồi.” Bạch Nguyệt giải thích.
Cố Lăng Kiệt gật đầu, cũng không kỳ kèo không bỏ qua vấn đề này của cô.
“Em đi lấy tài liệu chỗ Mộc Hiểu Sinh xong chúng ta đi quân khu đi, cũng đừng ăn cơm ở ngoài nữa, trong quân khu có cơm.” Cố Lăng Kiệt bá đạo nói.
“Biết rồi.” Bạch Nguyệt đi về hướng phòng làm việc của Mộc Hiểu Sinh.
Cô gõ cửa xong đẩy cửa vào.
Mộc Hiểu Sinh thấy Bạch Nguyệt, cứ giống như nhìn vị cứu tinh, “Bạch Nguyệt cô đến thật đúng lúc, nhanh đến cứu tôi, vụ án này tôi nghĩ mãi không ra, thời gian đáp ứng phó thống Tô là ngày mai rồi.”
Bạch Nguyệt vào tới, ngồi xuống đối diện Mộc Hiểu Sinh, hỏi: “Anh giờ lấy được tư liệu gì bên bộ phận pháp và cục cảnh sát rồi?”
Mộc Hiểu Sinh lấy toàn bộ tư liệu đưa cho Bạch Nguyệt.
“Không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi.” Mộc Hiểu Sinh liên tục cảm thán. “Lúc thu thập, chứng cứ bị phá hoại gần hết, thông tin hữu dụng cũng ít, thời gian tử vong không thể xác định.
Có một chỗ, chính là, Tony bị cắt gọn gàng bởi vũ khí sắc bén, vết cắt chỉn chu khiến người ta phẫn nộ, không giống như người làm, càng giống là máy móc.
Nhưng camera giám sát lại không quay đến cảnh Tony đi ra từ phòng Tô Tiểu Linh.
Bản thân Tô Tiểu Linh nói, lúc đó đang rất tức giận, muốn giết chết Tony, nhưng không có can đảm ra tay, cô bảo tony cút, tony còn mặt dày không đi, lại còn muốn phát sinh quan hệ với Tô Tiểu Linh, Tô Tiểu Linh tức giận bỏ đi.” Mộc Hiểu Sinh đẩy đẩy mắt kính, sầu đến vò đầu bứt tai.
“Anh nói Tô Tiểu Linh đi ra trước Tony?” Bạch Nguyệt nghe đến chỗ kỳ lạ, “Sau khi cô ta bỏ đi, có quay lại không?”
Mộc Hiểu Sinh lắc đầu, “Camera thật là quay được cảnh Tô Tiểu Linh đi ra, nhưng cũng không quay đến cảnh cô ta quay lại, cô thấy có kỳ lạ không chứ.”
“Không có gì là kỳ lạ, việc này rất đơn giản.” Giọng nói của Cố Lăng Kiệt vang lên.
Bạch Nguyệt nhìn ra sau, Cố Lăng Kiệt cũng đi tới.
“Sao anh lại vào đây rồi?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Thời gian em lấy một tệp tài liệu quá lâu.” Cố Lăng Kiệt hùng hồn nói.
Bạch Nguyệt: “. . .”
Mộc Hiểu Sinh thấy lại đến một người tai to mặt lớn, lập tức gật đầu.
Chỗ này của anh một ngày đến hai nhân vật nổi tiếng, thật là . . .vẻ vang cho kẻ hèn này.
“Vậy ý của thủ trưởng là sao, tại sao ngài không cảm thấy kỳ lạ?” Mộc Hiểu Sinh kính cẩn hỏi.
“Dáng người Tony cường tráng, trước đây là người đam mê thể thao mạo hiểm, các loại như Parkour thường xuyên tham gia hoạt động tập thể, phòng Tô Tiểu Linh thuê ở tầng ba, độ cao ở tầng 3 đối với vận động viên thể thao mạo hiểm mà nói, dễ như chơi. Cho nên, anh ta có thể nhảy ra từ cửa sổ sau đó đi đến bất cứ đâu.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
Mộc Hiểu Sinh bừng tỉnh hiểu ra, rất nhanh lại lạc quan lên: “Vậy há chẳng phải là không có chút phương hướng nào sao?”
“Có, việc chia cắt thi thể, một, để tiện cho việc vứt, hai, có hận ý sâu đậm với Tony.”
Cố Lăng Kiệt còn chưa nói xong, Mộc Hiểu Sinh đã xen lời: “Đúng rồi, không những vứt vào nhà vệ sinh, còn nhét dương vật của Tony vào mồm Tony.”
“Vậy thì dễ điều tra rồi, Tony mắc bệnh giang mai, đã lây cho rất nhiều người, người giết anh ta, cũng là kẻ bị nhiễm bệnh, tiếp theo tôi thấy đáp án của Bạch Nguyệt sẽ rõ ràng hơn tôi nhiều.” Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Bạch Nguyệt.
Mộc Hiểu Sinh cũng nhìn về phía Bạch Nguyệt.
“Hung thủ không phải là một người, hẳn là một cặp vợ chồng, điều kiện gia đình bình thường, hẳn là không phải khách hàng của Tony, người phụ nữ này hẳn là từng qua lại với Tony, trong nhà họ sẽ có máy cắt kim loại, rất có thể là loại trong lò mổ, anh chỉ cần dựa vào mấy điều kiện này đi tìm, nhanh chóng sẽ tìm ra hung thủ.” Bạch Nguyệt nhắc nhở.