Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 197: Chap-197




Chương 197: Chỉ Có Người Đủ Mạnh Mẽ Mới Không Bị Bắt Nạt​

CHƯƠNG 197: CHỈ CÓ NGƯỜI ĐỦ MẠNH MẼ MỚI KHÔNG BỊ BẮT NẠT

“Cô quên mất bài học lúc trước sao?” Tống Tâm Vân cảnh cáo nói.

Trước đây, Tống Tâm Vân và Cố Thanh Hùng bắt cóc cô, uy hiếp Cố Lăng Kiệt lấy Tô Tiểu Linh, chặt đứt ngón tay của cô.

Nhớ lại, trong lòng đau đớn.

Bạch Nguyệt càng trở nên lạnh lùng, giật giật khóe miệng: “Tôi đã viết lại những chuyện này, về chuyện các người bắt cóc tôi ba năm trước, lý do bắt cóc tôi, nguyên nhân còn liên quan đến Thống đốc Trình, tất cả những nhân vật có xuất hiện, tôi để nguyên tên thật.

Phần tài liệu này, tôi để trong một hộp đen nào đó ở Mỹ bạn tôi bảo quản, dựa vào danh tiếng của tôi bây giờ trong ngành, tự truyện này của tôi tuyệt đối sẽ được người trong ngành ở rất nhiều nước tin tưởng, kể cả là giả, cũng sẽ bị nhiều người lôi lên đàm luận, huống hồ, cái này của tôi là thật, chuyện thật có căn cứ.”

“Cô điên rồi à? Cô biết cô rũ chuyện này ra, sẽ có bao nhiêu người phải gặp tai họa, có thể sẽ làm rung động nền tảng.” Tống Tâm Vân không bình tĩnh nổi nói.

“Chuyện này không quyết định ở tôi, mà là quyết định ở việc bà có điên hay không! Tôi chỉ cần không nguy hiểm đến lợi ích và tính mạng của tôi, chắc chắn hy vọng bình an vô sự, nhưng nếu tính mạng của tôi phải chịu sự uy hiếp, thật ngại quá, tôi không có thì giờ lo lắng kiêng dè cho người khác, tôi chỉ biết, là ai hại chết tôi.” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói, con ngươi phụt ra ánh sáng sắc bén.

“Cô nham hiểm xảo quyệt như vậy, Lăng Kiệt biết không?” Mặt Tống Tâm Vân trắng bệch nói.

“Có rất nhiều người, trong lúc chất vấn người khác thì luôn quên hoặc là tự mình giấu đi những chuyện bản thân từng làm, nói đến nham hiểm, nói đến xảo quyệt, bà Tống, bà có tự mình nhìn lại chính mình chưa?” Bạch Nguyệt điềm nhiên nói.

“Hay cho cái nhanh mồm nhanh miệng, tôi sẽ không chấp nhận cô gả vào nhà họ Cố chúng tôi.” Tống Tâm Vân tức giận nói.

Bạch Nguyệt khẽ cười: “Bà chấp nhận cũng được, không chấp nhận cũng thế, không thay đổi được kết quả gì, bà đối xử tốt với tôi, coi tôi là con dâu, thì tôi đương nhiên sẽ hiếu thuận ngài, coi ngài như mẹ đẻ.”

“Thôi đi, tôi không có loại con dâu như cô.” Tống Tâm Vân trực tiếp phủ định.

Bạch Nguyệt hiểu ra: “Không có chuyện gì thì tôi cúp máy.”

“Bạch Nguyệt, cô muốn gả vào nhà họ Cố, không cảm thấy thái độ bây giờ của cô là không đúng sao? Nếu Lăng Kiệt cưới cô, tôi chính là mẹ chồng của cô, thái độ này của cô sẽ làm chồng mình kẹp ở giữa khó xử.” Tống Tâm Vân dùng tư thế của một người bề trên răn dạy.

“Vừa bắt đầu bà đã uy hiếp tôi, muốn tôi quên đi chuyện ba năm trước, giờ tôi có thể nói chuyện cùng với bà, đã coi như khách sáo rồi.

Bà vừa mới cũng nói, không có loại con dâu như tôi, nếu bà đã không nhận tôi, vậy sao tôi lại phải nhận bà?

Còn nữa, làm Cố Lăng Kiệt khó xử không phải tôi, mà là bà.

Mặt khác, bà đối với tôi tràn đầy sự ác cảm, khinh bỉ và khinh thường, những thứ này, sẽ không vì sự khúm núm của tôi mà thay đổi, mà sẽ chỉ bởi vì sự thỏa hiệp của tôi mà ngày càng trầm trọng, như thế thì cuộc sống của tôi, sẽ sống cả đời trong bóng ma.

Tôi có lỗi với ngay cả bản thân mình, thì tôi làm sao xứng đáng với người khác, thật ngại, chỗ tôi không cần sự thoi thóp và khúm núm.” Bạch Nguyệt lạnh nói.

Hơn 3 năm trước, cô đã biết sự quan trọng của quyền lực.

Khóc lóc, dùng sự đáng thương để cầu sự thông cảm, quyền chủ động trong tay người khác.

Có lúc người khác muốn chống đối bạn, sẽ không vì bạn rất thảm thương mà dừng lại sự tiến công chống đối.

Vậy thì cô sẽ tự bảo vệ mình.

Bạch Nguyệt liễu yếu đào tơ ba năm trước, dù cho bị Tống Tâm Vân và Cố Thanh Hùng giết rồi, cũng không có cách nào.

Cô giờ đây sẽ không sống hèn nhát như ba năm trước.

“Cô quyết tâm lấy bằng được con trai tôi đúng không!” Tống Tâm Vân cũng phát cáu.

“Bà thấy sao?” Bạch Nguyệt chỉ hỏi lại.

“Hơn ba năm trước tôi vẫn cho rằng cô là một cô gái tốt, xem ra lúc đầu tôi trông sai rồi, sớm biết cô là loại người này, thì tôi đã không nương tay.” Tống Tâm Vân hung hăng nói.

“Bà trông sai, đối với tôi chẳng hề có liên quan gì, tôi không quan tâm, hết chuyện, cúp máy.” Bạch Nguyệt cũng không chờ Tống Tâm Vân nói chuyện, liền cúp máy.

Tuy rằng miệng nói không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn hơi để ý.

Suy cho cùng, người đó cũng là mẹ của Cố Lăng Kiệt, mẹ của người đàn ông mà cô yêu.

Bạch Nguyệt nhìn sang Cố Lăng Kiệt.

Cố Lăng Kiệt mặt không cảm xúc nhìn phía trước: “Xin lỗi, em và mẹ anh không thể ở chung hòa hợp được.”

Ánh mắt Cố Lăng Kiệt thâm thúy.

Tài liệu về quá khứ của Bạch Nguyệt bị tiêu hủy, bố mẹ anh trăm phương ngàn kế ngăn cản anh điều tra chuyện quá khứ, anh cũng đoán ra được bố mẹ anh đã làm gì.

“Ba năm trước, bố mẹ anh bắt cóc em, dùng em ép anh lấy Tô Tiểu Linh, đúng không?” Cố Lăng Kiệt lạnh giọng nói.

“Bố mẹ anh cảm thấy anh nên cưới người tốt hơn, hoặc có lẽ, họ xuất phát từ tình yêu thương đối với anh.” Bạch Nguyệt nói xong nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô không muốn gây chia rẽ quan hệ giữa Cố Lăng Kiệt và bố mẹ anh.

“Bọn họ chặt đứt ngón út của em, anh cũng chặt đứt ngón út của mình, dùng cách tự hại mình để đe dọa bố mẹ anh thỏa hiệp, cuối cùng, anh chỉ đính hôn với Tô Tiểu Linh.” Cố Lăng Kiệt phỏng đoán.

Bạch Nguyệt nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.

Ban đầu, Cố Thanh Hùng ép Cố Lăng Kiệt cưới Tô Tiểu Linh, nguyên nhân quan trọng hơn là Cố Thanh Hùng bị Tô Chung nắm thóp.

Trong lòng mỗi người, không ai hy vọng bố mẹ là không tốt.

Lý do này, cô vùi vào trong bụng.

Không phải là cô cao thượng biết bao, chỉ là không muốn người đàn ông mình yêu đau lòng mà thôi.

“Mọi việc đã trôi qua, giờ chúng ta coi như trời quang mây tạnh đón ánh nắng mặt trời rồi?” Bạch Nguyệt cười nói, nhanh chóng chuyển chủ đề.

Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay Bạch Nguyệt, liếc nhìn cô, không nói gì.

Anh vẫn luôn ít nói, nhưng trong mắt hiện ra trăm ngàn điều.

Bất giác, đã đến cửa ủy ban nhân dân.

“Trước khi kết hôn, em có yêu cầu gì có thể nói.” Cố Lăng Kiệt nắm tay cô nói.

“Em chỉ có một yêu cầu.” Bạch Nguyệt từng cẩn thận suy nghĩ qua.

Cố Lăng Kiệt nhìn về phía cô: “Là gì?”

“Nếu có ngày nào đó, em muốn ly hôn, em mong anh sẽ đồng ý, kết hôn quân đội là không thể ly hôn, ý chỉ là có phải người bên quân đội thì không thể đề xuất ly hôn, nhưng anh có thể đồng ý ly hôn không?” Bạch Nguyệt nhìn anh nói.

Cố Lăng Kiệt nhướng mày lên, tim bị bóp nghẹn, ánh mắt âm u, giống như lập tức ngã vào hồ băng, không quá thoái mái: “Giờ còn chưa kết hôn, em đã nghĩ đến ly hôn rồi?”

“Mỗi một người chuẩn bị kết hôn, đều không nghĩ đến ly hôn, nhưng chờ đến lúc ly hôn rồi, cũng không từng nghĩ lại phục hôn.

Bởi trong lúc kết hôn, đa số mọi người nghĩ đến cái tốt của đối phương, lúc ly hôn, đa số mọi người lại nghĩ đến cái không tốt của đối phương.

Em thấy, trước khi kết hôn, lại càng phải lí trí hơn, trái lại có lợi cho sự vững bền của hôn nhân, anh thấy sao?” Bạch Nguyệt nỗ lực thuyết phục Cố Lăng Kiệt.

“Anh thấy em có lúc rất lạnh lùng.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.

Từ lạnh lùng này, từ trong miệng anh nói ra, cô cảm thấy đó không là từ tốt đẹp.

Có lẽ cô là đủ lạnh lùng, là người không cảm nhận được tình yêu tình thân, trời sinh bạc bẽo như thế.

Khóe miệng Bạch Nguyệt kéo lên sự tự giễu, “Nếu không. . .”

“Anh biết rồi.” Cố Lăng Kiệt ngắt lời cô muốn nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.