Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 195: Chap-195




Chương 195: Cuộc Sống Đời Thường Hạnh Phúc​

CHƯƠNG 195: CUỘC SỐNG ĐỜI THƯỜNG HẠNH PHÚC

Con gái có một trái tim yếu đuối nhất.

Cãi nhau với bạn trai không phải vì muốn rời xa, mà là muốn anh ấy trở thành mẫu người mình mong muốn.

Cô cũng vậy.

Cô không quan tâm đối phương có tiền, có quyền, có đẹp trai hay không, cho dù không tiền không nhà cô cũng bằng lòng ở bên, cô chỉ hy vọng trong lòng người ấy có cô, thì cho dù cô hy sinh vì người ấy như thế nào cũng không thấy tủi thân.

Chỉ sợ rằng trong lòng người kia không có cô, vậy thì cô thật sự rất ấm ức.

Bạch Nguyệt muốn cho chính mình một cơ hội, cũng coi như là dốc hết sức cho chút tình yêu cuối cùng này.

Ngón trỏ chỉ vào nơi ngực anh, cô hỏi: “Nơi này của anh có tôi không?”

“Có.” Cố Lăng Kiệt sâu xa nhìn cô, kiên định dõng dạc trả lời.

“Có thể để tôi thay thế vị trí của Chu Hân Ly trong lòng anh không?” Bạch Nguyệt đỏ mắt hỏi.

“Em đã ở trong tim anh rồi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.

“Được. Em gả cho anh, quãng đường sau này, chỉ cần anh không phụ em thì cho dù gian khổ thế nào em cũng sẽ cùng anh bước tiếp.” Bạch Nguyệt hạ quyết định.

Cố Lăng Kiệt quỳ một gối xuống. “Ngày mai sẽ đăng kí kết hôn luôn.”

Quân nhân không thể ly hôn.

Một khi đã kết hôn rồi, thì sẽ không thể hối hận được nữa.

Bạch Nguyệt trong một thoáng do dự, trên ngón vô danh đã thấy chút lạnh lẽo.

Cố Lăng Kiệt đeo nhẫn cho cô, nắm lấy tay cô, cúi đầu hôn lên trán cô, “Em đã đồng ý rồi, sau này không được nói hai chữ chia tay nữa, anh cũng tuyệt đối sẽ không nói.”

“Vâng.” Bạch Nguyệt nghẹn ngào đáp, nước mắt vẫn tiếp tục rơi.

Cố Lăng Kiệt hôn lên nước mắt cô, dần dần di chuyển xuống đôi môi mềm mại của cô.

Bạch Nguyệt nhắm mắt, hôn lại anh.

Hơi thở Cố Lăng Kiệt ngày càng nặng nề, hô hấp của cô cũng trở nên hỗn loạn.

Anh đặt cô lên chiếc bàn dài, bàn tay to lớn mở cúc quần bò của cô, cởi luôn cả quần lót bên trong xuống đặt trên ghế.

Bạch Nguyệt cảm giác được sự tồn tại mạnh mẽ của anh, rất sâu sắc, cũng rất nóng, càng ngày càng nóng, cô mềm nhũn người trượt xuống dưới.

Cố Lăng Kiệt vòng lấy vai cô, chống đỡ sức lực cả cơ thể cô, cũng không hề gấp gáp mà rất từ tốn.

Ánh mắt Bạch Nguyệt dần dần giãn ra, bám chặt vào cánh tay anh, tiếng rên rỉ của cô chưa kịp thoát ra thì anh đã hôn lên môi cô, nuốt vào âm thanh của cô, mãnh mẽ hôn lên đôi môi cô.

Tâm tư của cô đã bay đến một nơi khác, tuỳ ý để cho anh hôn.

Một phút sau, anh đặt cô lên bàn, cả cơ thể tập trung vào các giác quan.

“Tiểu Nguyệt, hãy sinh cho anh một đứa con.” Cố Lăng Kiệt khan giọng nói.

Bạch Nguyệt định thần lại, bởi vì vừa mới xảy ra chuyện kia, cô ngước ánh mắt vẫn còn mê mang và cảm tính nhìn anh.

Cô vẫn còn đang uống thuốc tránh thai nên chưa thể có con.

Ít nhất cũng phải dừng thuốc ba tháng mới có thể có con.

Nhưng cô mà dừng uống thuốc thì chứng mất ngủ của cô có thể tốt lên được không đây?

Trong lúc thẫn thờ, anh cũng ra, vùng bụng căng chặt lại, cơ bụng màu socola đầy sức bật mạnh mẽ, cũng không vội ra ngoài mà dịu dàng hôn lên trán cô, “Tối nay ở chỗ anh đi.”

“Vâng.” Bạch Nguyệt đáp một tiếng.

Anh choàng đồ ngủ của anh lên cho cô.

Quần áo của anh rất rộng, cô có thể mặc thành váy luôn.

Anh ôm cô đến phòng của anh, đặt cô vào bồn tắm, xả nước rồi tắm cho cô.

Bạch Nguyệt nghĩ đến một vấn đề, “Tối nay em không thể ở chỗ anh được, quần áo em còn ở khách sạn.”

Cố Lăng Kiệt dùng vòi hoa sen tắm rửa, “Việc này em không cần lo, anh sẽ cho người đi lấy hành lí của em mang qua đây, ngày mai sau khi chúng ta đi đăng kí kết hôn xong, anh sẽ mua một căn nhà gần chỗ làm của em làm nhà tân hôn, em xem thích nhà chưa có nội thất hay nhà đã trang trí rồi, đồ gia dụng thì đợi anh rảnh sẽ đi mua cùng em.”

Trong lòng Bạch Nguyệt có chút xúc động.

Cố Lăng Kiệt vẫn tỉ mỉ như thế, sắp xếp mọi chuyện thật cẩn thận rõ ràng.

“Mua nhà chưa có nội thất đi, anh thích trang trí theo phong cách nào?” Bạch Nguyệt cẩn thận hỏi.

Cố Lăng Kiệt tắm rửa đánh răng rửa mặt xong xuôi, quấn khăn tắm rồi hôn lên trán Bạch Nguyệt một cái, “Em thích là được rồi. Nhớ đừng ngâm quá lâu, cẩn thận bị cảm lạnh đó, anh đi gọi người chuẩn bị chăn gối.”

“Được.” Bạch Nguyệt đáp một tiếng, nhìn Cố Lăng Kiệt đi ra ngoài.

Cô nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, ba ca-ra, rất sáng, cũng rất long lanh, sáng tới nỗi mắt cô cũng có chút nhức.

Cuối cùng cô vẫn gả cho Cố Lăng Kiệt, cô cúi đầu, hôn lên chiếc nhẫn.

Cô đứng dậy, quấn khăn tắm lên.

Cô định đánh răng rửa mặt nhưng chỗ Cố Lăng Kiệt lại không có đồ dùng vệ sinh cá nhân của cô.

Cố Lăng Kiệt đi vào.

Anh đã đổi sang một bộ đồ ngủ thường ngày, đưa cho cô đồ dùng cá nhân mới và một chiếc áo may ô màu đen.

Bạch Nguyệt nhận lấy.

“Đồ dung cá nhân này em dùng xong để lại đây đi, sau này cũng thường xuyên qua đây, còn áo này là của anh, đã giặt sạch rồi, em mặc đi ngủ đi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng dặn dò.

“Vâng, được rồi.” Bạch Nguyệt đánh răng rửa mặt xong, ngửi ngửi quần áo của Cố Lăng Kiệt.

Trên quần áo có vương hương thơm nhàn nhạt.

Cô thay quần áo, đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Cố Lăng Kiệt đã chuẩn bị gối và chăn xong xuôi rồi.

“Em nằm trong chứ?” Cố Lăng Kiệt hỏi.

Cô quen ngủ một mình rồi, nhưng rất lâu trước đây ngủ cùng Cố Lăng Kiệt đều là cô ngủ bên trong.

“Được.” Bạch Nguyệt lên giường trước, nhìn đồng hồ cũng sắp mười hai giờ rồi, cô đặt điện thoại xuống dưới gối.

Cố Lăng Kiệt lấy điện thoại cô để trên tủ đầu giường, giải thích: “Điện thoại có bức xạ.”

“Vâng.” Bạch Nguyệt đáp một tiếng, nằm quay lưng lại với anh.

Cố Lăng Kiệt tắt đèn.

Cô còn chưa uống thuốc, nhìn không khí phát ngốc, Cố Lăng Kiệt nằm sau lưng đã thở đều đều.

Cô ép mình nhắm mắt, nhưng vẫn không sao ngủ được, cô xoay người, mặt đối mặt với anh.

Anh vẫn nhắm mắt, hô hấp nhẹ nhàng, cho dù là đi ngủ cũng nho nhã sang trọng như thế, thật giống như một vị vương tử.

Cố Lăng Kiệt đột nhiên mở mắt.

Bạch Nguyệt bị anh bắt sống, bị doạ hết hồn.

“Không ngủ được sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi, giọng hơi khàn mang theo sự mê man của màn đêm.

“Anh ngủ đi, cứ kệ em.”

“Đúng lúc anh cũng không ngủ được, làm chút chuyện khác không?” Cố Lăng Kiệt mời gọi.

“Lúc trước không phải đã làm rồi sao?”

“Trước đây cả đêm anh chỉ làm với em một lần thôi sao?” Cố Lăng Kiệt hiếu kì hỏi.

“Cũng không phải. Khác nhau mà, lúc đấy gặp anh một lần rất khó, cũng khó tránh khỏi sẽ động tình, lại nghĩ đến phải xa nhau nên mới không có tiết chế như thế, hơn nữa lúc đấy anh mới hai mươi mấy tuổi, theo anh nói thì em là người phụ nữ đầu tiên của anh.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói.

“Bây giờ cũng là người duy nhất.” Cố Lăng Kiệt nói chắc chắn.

Bạch Nguyệt trong lòng xúc động, lật người đè lên người anh, nhìn gương mặt cương nghị của anh, cô đỏ mặt, “Vậy, vậy thì chúng ta làm chút chuyện gì đó đi.”

Cố Lăng Kiệt nhếch lên khoé môi, hôn lên đôi môi cô, lòng bàn tay nóng hổi vòng vòng trên eo cô, thấy cũng đến lúc rồi, anh nắm chặt lấy eo cô, đè xuống vùng bụng.

Bạch Nguyệt rên lên một tiếng, dù sao hôm nay cũng không phải lần đầu, cũng không thấy quá đau, hơn nữa, với ưu thế chiếm chủ động, rất nhanh liền …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.