Chương 193: Thích
CHƯƠNG 193: THÍCH
Bạch Nguyệt ăn mà tâm sự trùng trùng, trộm nhìn Cố Lăng Kiệt.
Anh rất có hàm dưỡng, ung dung thong thả ăn cơm, liếc nhìn Bạch Nguyệt, nhìn vào ánh mắt cô đang nhìn qua.
Bạch Nguyệt có chút chột dạ, ánh mắt liền dời đi.
Anh gắp một miếng sườn vào bát cho Bạch Nguyệt.
“Em ăn nhiều chút, quá gầy rồi, gầy như vậy, cũng không dễ dàng sinh đẻ.” Cố Lăng Kiệt bộ dáng nghiêm chỉnh nói.
Mặt Bạch Nguyệt đỏ lên.
Sinh đẻ?
Anh nghĩ đi đâu rồi?
Lưu San nghi ngờ nhìn Cố Lăng Kiệt, lại nhìn Bạch Nguyệt, lại nhìn Cố Lăng Kiệt.
Anh vẫn đang nhìn Bạch Nguyệt, trong mắt chỉ có hình bóng Bạch Nguyệt.
Mất trí nhớ rồi, còn có thể tìm trở lại, đây là yêu sao?
“Thủ trưởng, anh thích tiểu Bạch sao?” Lưu San thẳng thắn hỏi.
Bạch Nguyệt căng thẳng, nắm chặt lấy đũa, cúi thấy đầu, vờ như không để ý đến đáp án.
Lúc cô cho rằng anh sẽ không trả lời, anh lại đáp một tiếng: “Ừ.”
Tay Bạch Nguyệt khẽ run.
Lưu San nắm lấy tay Bạch Nguyệt, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt: “Nếu bố mẹ anh phản đối thì sao? Nhà anh gia thế hiển hách, Bạch Nguyệt nhà tôi cái gì cũng không có.”
“Với địa vị của tôi bây giờ, hôn nhân tự do, không chịu bất kì sự quản thúc của ai.” Cố Lăng Kiệt hứa hẹn.
Lưu San cười, nhìn về phía Bạch Nguyệt.
Cô phát hiện, sắc mặt Bạch Nguyệt trầm xuống, không thấy có vẻ vui mừng.
“Vậy anh, chuẩn bị lúc nào cưới Bạch Nguyệt, anh mất trí nhớ rồi, nhưng Bạch Nguyệt thì không, trước kia hai người từng yêu nhau, anh phải chịu trách nhiệm với tiểu Bạch.” Lưu San ép hỏi.
“Chị San.” Bạch Nguyệt ngắt lời Lưu San: “Tôi không cần bất kì ai chịu trách nhiệm.”
Lưu San thấy Bạch Nguyệt tức giận, lập tức ngậm chặt miệng.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Cố Lăng Kiệt hứa với Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt cười, ý cười rất nhạt, trong mắt lại là nét thần bí mà anh không nhìn rõ: “Thủ trường Cố là cảm thấy tôi không thể nuôi được mình, hay là cảm thấy tôi không tìm được bạn trai? Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, tôi vẫn có thể sống tốt như trước, cũng có thể tìm được người đàn ông thích tôi, loại chuyện chịu trách nhiệm này, chỉ dành cho kẻ yếu đuối, tôi không phải kẻ yếu đuổi.”
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt trầm xuống, ngữ khí rất không tốt: “Em còn muốn tìm ai?”
Lưu San thấy Cố Lăng Kiệt sắp tức giận, nhanh chóng nói: “Ý của Bạch Nguyệt không phải là muốn tìm ai, là cho dù thủ trưởng không cần cô ấy, cô ấy cũng có thể tìm được bạn trai.”
“Tôi từng nói không cần em sao?” Cố Lăng Kiệt nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt.
“Tôi không cần.” Bạch Nguyệt trả lời.
“Em chỉ là không cần tôi, đúng không?” Cố Lăng Kiệt đập đũa xuống bàn, bước nhanh rời khỏi chỗ Lưu San.
Lưu San nhìn Cố Lăng Kiệt, nhìn Bạch Nguyệt, vội vàng, nói với Bạch Nguyệt nói: “Cậu đây là làm gì vậy, trước đó không phải không khí rất tốt sao? Cố Lăng Kiệt này tuy cương nghị hà khắc, nhưng lời hứa ngàn vàng, anh ấy nói sẽ chịu trách nhiệm với cậu, thì nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cậu, tiểu Bạch, mình cảm thấy lần này cậu không đúng rồi.”
“Chị San, chị biết mình đang làm gì không?” Bạch Nguyệt lí trí nói.
“Cậu như vậy, sẽ đẩy anh ấy ra xa hơn.” Lưu San vội vnàg, xông ra cửa sổ, nhìn thấy Cố Lăng Kiệt đúng dưới đèn đường hút thuốc: “Tiểu Bạch, anh ấy còn chưa đi, cậu mau đuổi theo không không kịp mất.”
“Nếu một người, vì bị đẩy, mà lại xa hơn rất nhiều, cậu cho rằng, sẽ dài lâu sao? Bỏ đi, mình đi rửa bát.” Bạch Nguyệt bê bát đi vào bếp.
Điện thoại reo lên.
Cô thấy là Mộc Hiểu Sinh, nghe điện thoại: “Sao vậy?”
“Cô ăn tối chưa?” Mộc Hiểu Sinh hỏi.
“Ăn rồi, giờ đang rửa bát. Sao vậy?” Bạch Nguyệt không hiểu.
“Vậy đi ăn đêm không? Giờ tôm mini đang nổi, tôi mời cô đi ăn, haha.” Mộc Hiểu Sinh nhiệt tình mời.
“Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì? Tôi và anh không cần vòng vo như thế.” Bạch Nguyệt có chút thiếu kiên nhẫn nói.
Mộc Hiểu Sinh nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Vụ án của tôi bị người ta chặn lại rồi, người kia muốn thông qua tôi mời cô xuất hiện.”
“Ai?” Bạch Nguyệt không hiểu.
“Chồng trước của cô.” Mộc Hiểu Sinh áy náy nói.
Bạch Nguyệt hơi dừng lại.
Tô Khánh Nam lấy điện thoại của Mộc Hiểu Sinh, nói: “Tiểu Nguyệt.”
“Uy hiếp, dụ dỗ, đe dọa, bao nhiêu năm rồi, anh một chút cũng không thay đổi.” Bạch Nguyệt nhếch miệng, châm chọc nói.
“Muốn gặp em một chút, sợ em không ra, những ngày này, có khả năng tôi có tin tốt lành nói cho em.” Tô Khánh Nam dịu dàng nói.
“Nếu tôi không ra, anh sẽ chặn Mộc Hiểu Sinh mãi sao?” Bạch Nguyệt lạnh giọng hỏi.
“Chặn anh ta không phải mục đích của tôi, tôi chỉ muốn găp em.”
“Vậy không cần chặn anh ta nữa, hôm nay muộn rồi, ngày mai đi, trưa mai tôi mời anh ăn cơm.” Bạch Nguyệt thoải mái nói.
Với hiểu biết của cô về Tô Khánh Nam, anh ta là một người không đạt được mục đích thì sẽ không dừng lại, dù thế nào cũng phải gặp.
Chỉ là, hôm nay cô có chút mệt, tâm phiền ý loạn, trên mặt dường như chuyện gì cũng không có, thực ra, trong lòng nặng trĩu, dường như bị thứ gì đó đè lên, như mưa gió mông lung.
“Được, mai gặp. Tôi đến phòng nghiên cứu đón em. Ngủ ngon.” Tô Khánh Nam dịu dàng nói.
Bạch Nguyệt tắt điện thoại, cất bát lên giá, xoay người.
Lưu San đứng ở cửa, lo lắng nhìn cô, “Mình nói một chút cách nhìn của mình, Tô Khánh Nam là lãng tử quay đầu, 3 năm cậu không ở đây, anh ta thật sự giữ thân trong sạch, không nhiễm bụi trần, một lòng chờ cậu quay về.
Cố Lăng Kiệt thì cao không thể với, cũng không dễ nói chuyện, có vẻ nặng nề, quan trọng là, anh ta mất trí nhớ rồi, nếu như không mất trí nhớ, nói không chừng cũng là một lựa chọn khá tốt, dù sao bố mẹ anh ta bây giờ cũng không làm được gì anh ta.”
Bạch Nguyệt rũ hạ ánh mắt.
Cô nhớ tới chuyện Lãnh Thu Tôn nói về Tô Khánh Nam, vừa đẹp, ngày mai cũng hỏi anh ta cụ thể một chút.
“Thuận theo tự nhiên đi, kế hoạch không có thay đổi, thế giới này không phải chúng ta muốn thế nào thì sẽ thế nấy, đi một bước, nhìn phong cảnh một bước, như vậy là được rồi.” Bạch Nguyệt mỉm cười.
“Tiểu Bạch, mình thật sự cảm thấy cậu khác với trước kia, trước kia cậu luôn để tâm những điều vụn vặt, bây giờ xem ra rộng rãi hơn nhiều rồi, như thần tiên vậy.” Lưu San sùng bái nói.
“Bây giờ cũng để tâm những điều vụn vặt, chỉ là, cho dù biết cái vụn vặt kia, bởi vì mình biết chính là ở đó, nên thuyết phục bản thân không để ý nữa, dứt khoát không vùng vẫy nữa.” Bạch Nguyệt nhún vai, “Mình phải đi rồi, còn không đi, trời sẽ tối mất.”
Lưu San ôm lấy Bạch Nguyệt, “Cậu chuyển qua đây ở cùng mình đi, cậu một mình ở khách sạn không thấy đắt sao?”
Bạch Nguyệt nhéo mũi Lưu San, “Một tuần 6 ngày cậu ở quân khu, một mình mình cô đơn ở đây, khách sạn nhiều người, hơn nữa gần chỗ mình làm, giờ lương của mình ở khách sạn không có vấn đề gì.”
“Vậy được rồi, được nghỉ mình sẽ sang chiếm giường cậu ngủ.”
“Được.” Bạch Nguyệt cười nói.
Cô ra khỏi hành lang, đột nhiên cánh tay bị tóm lấy.
Cố Lăng Kiệt kéo cô đi.
Cô không ngờ Cố Lăng Kiệt vẫn chưa đi.
“Làm gì vậy?” Bạch Nguyệt không hiểu.
“Đi cùng tôi tới một nơi thì em sẽ biết.” Anh kéo cô lên xe, nhíu mày, nhanh chóng đưa cô rời đi…