Chương 187: Bạch Nguyệt, Cô Không Có Não Sao? Thủ Trưởng Giận Rồi
CHƯƠNG 187: BẠCH NGUYỆT, CÔ KHÔNG CÓ NÃO SAO? THỦ TRƯỞNG GIẬN RỒI
Cô có một loại xúc động muốn cúp máy, liền trầm mặc một chút.
Trong những người cô quen biết, người có quyền lực nhất là Cố Lăng Kiêt, người có thể giúp cô cũng chỉ có Cố Lăng Kiệt mà thôi.
Mộc Hiểu Sinh có ơn với cô, lúc cô đi đến đường cùng, là anh ta giúp đỡ cô, phần ân tình này, cô nên dùng hết khả năng của mình để cứu anh ta ra.
“Tôi có một việc muốn anh giúp đỡ.” Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói, có chút xấu hổ.
“Được, nói đi, có chuyện gì?” Ngữ khí Cố Lăng Kiệt nghe có vẻ khá tốt.
“Tôi vừa nghe được Mộc Hiểu Sinh bị người bắt đi rồi. Mộc Hiểu Sinh là viện trưởng của viện nghiên cứu, anh có thể thả Mộc Hiểu Sinh ra không?”
“Em không biết bị ai bắt đi sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi lại.
“Trong một club dành cho nữ, có một người tên Tony bị giết, sau đó Mộc Hiểu Sinh nói, có thể là do người gặp Tony cuối cùng làm, anh ta chính là bị bắt đi như vậy. Cấp bậc của Tony rất cao, chỉ có hội viên kim cương mới được chọn anh ta, tôi nghi ngờ là người của hội viên kim cương kia bắt Mộc Hiểu Sinh đi, tôi lo lắng bọn họ sẽ làm hại anh ta.” Bạch Nguyệt đơn giản nói qua tình hình.
“Tôi biết rồi, em đang ở đâu?”
Bạch Nguyệt không muốn nói mình đang ở đâu: “Sao vậy?”
“Tôi bảo cục trưởng thành phố A đến phối hợp với em, lát nữa đi club dành cho nữ kia, tìm ra tư liệu về hội viên kim cương kia, tôi nhúng tay vào, bên phía bọn họ không dám không thả người.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Ừ, tôi ở Thành Lai.” Giọng Bạch Nguyệt càng thấp hơn.
Cố Lăng Kiệt dừng một chút, giọng điệu cực kì không tốt, chất vấn: “Em đi club dành cho nữ? Bạch Nguyệt, lúc tôi muốn em thì em nói không muốn, tìm một người đàn ông xa lạ thì em lại muốn sao? Là tôi không thể thỏa mãn em, hay là em học thói ti tiện? Có biết bọn họ không sạch sẽ hay không?”
Cố Lăng Kiệt bên kia quả thật tức điên rồi, nói càng ngày càng khó nghe.
Da mặt Bạch Nguyệt rất mỏng: “Không phải như anh nghĩ đâu, tôi đi cùng Lưu San tới, không có muốn cái kia, chỉ là đến hát hò mà thôi.”
“Nơi hát hò cực kì nhiều, em lại đi đến đó?” Cố Lăng Kiệt sắc bén nói.
“Đã nói là đi cùng Lưu San rồi.” Bạch Nguyệt hơi nhíu mày.
“Chân mọc trên người em, nếu em không muốn đi, ai có thể miễn cưỡng được em? Miệng lưỡi em giỏi lắm! Cái cô Lưu San kia thực tế là một người không có chủ kiến gì, em không muốn đi, cô ta cũng sẽ không đi.” Cố Lăng Kiệt khẳng định nói.
Bạch Nguyệt không nói lại anh, tức giận ngắt điện thoại.
Ngắt rồi, cô lại hối hận.
Cô là đang cầu xin Cố Lăng Kiệt giúp đỡ.
Cô và Cố Lăng Kiệt, rõ ràng chẳng là gì của nhau, cô chột dạ gì chứ?
Chỉ là, cô đột nhiên ngắt máy như vậy, thật lo lắng Cố Lăng Kiệt không giúp nữa, giờ làm sao mới tốt đây?
Cô vẫn là mặt dày gọi lại cho Cố Lăng Kiệt.
Bên anh đang máy bận.
Trong lòng Bạch Nguyệt loạn tùng phèo, thở dài một hơi, đợi một phút sau, lại gọi lại cho Cố Lăng Kiệt.
“Người đã sắp xếp xong rồi, trong vòng 1 tiếng sẽ tới, em tìm chỗ ngồi chờ đi.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
Trong lòng Bạch Nguyệt có một loại cảm giác ấm áp lan tràn.
Anh mặc dù lạnh lùng, cứng rắn tới mức khiến người khác khó mà lại gần, nhưng làm việc lại rất ra sức, chốc lát đã sắp xếp xong rồi.
“Cảm ơn!” Ngữ khí Bạch Nguyệt dịu đi.
“Đừng chỉ nói không, tôi muốn hành động cụ thể.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, ngữ khí đè nén chút bực dọc.
“Anh quay về, tôi sẽ mời anh ăn cơm.” Bạch Nguyệt nhanh chóng nói.
“Ừ, cứ như vậy, bên này tôi còn có chút việc phài làm.”
“Làm phiền ngài rồi.” Bạch Nguyệt khách khí nói.
Một chữ ‘ngài’, cung kính mà xa cách, phủ định luôn quan hệ thân thiết của bọn họ, khiến anh lại bực lên: “Bạch Nguyệt, em đúng là không có não.”
Bạch Nguyệt: “…”
Cô còn chưa hiểu chuyện gì, đầu bên kia anh đã ngắt máy rồi.
“Bạch Nguyệt, mình tìm cậu mãi, cậu đang gọi điện cho ai thế, gọi mãi mà không thông?” Lưu San oán giận đi tới, lắc lắc thẻ trên tay: “Mình đã đăng kí xong rồi, vừa rồi vào trong xem một chút, vậy mà có buffet.”
“Mình,” Bạch Nguyệt do dự một chút, lời cảnh cáo của Cố Lăng Kiệt còn văng vẳng bên tai.
Nếu anh biết cô đi vào, phỏng chừng sẽ lại tức giận.
“Cậu cái gì cơ, mình đặt một phòng karaoke, vừa hát vừa ăn, đi thôi, cục cưng.” Lưu San ôm lấy vai Bạch Nguyệt.
“Không gọi mấy trai bao chỗ bọn họ chứ?” Bạch Nguyệt đề phòng nói.
“10 triệu là thấp nhất, có chút đắt, mình không nỡ, hôm nay mình tiếp cậu, cậu tiếp mình.” Lưu San ôm cô đi vào.
Bạch Nguyệt hạ quyết tâm, đi theo Lưu San vào trong.
Dù sao cô ngay thẳng, không như lời Cố Lăng Kiệt là được rồi.
Đi vào bên trong,
Hình thức buffet, đủ loại món ăn phong phú, cần có đều sẽ có.
Ánh mắt Lưu San sáng lấp lánh, vậy cô không khách khí nữa, bụng đã sớm đói meo rồi.
Bọn họ đi vào trong phòng bao hát karaoke.
Nửa tiếng sau, có người gõ cửa.
Lưu San đoán là có trai bao đến chào hàng, cô mở cửa, quả nhiên ở ngoài cửa, ‘mẹ mìn’ dẫn theo 2 thanh niên mặt mũi sáng sủa theo sau.
“Người đẹp, hôm nay là ngày may mắn của quán chúng tôi, hai anh chàng này là tặng kèm, hi vọng có thể giúp các cô chơi vui hơn một chút.” ‘Mẹ mìn’ cười nói.
“Tặng sao?” Lưu San vốn không muốn, nhưng là tặng kèm, không muốn thì phí: “Vào đi.”
Bạch Nguyệt: “…”
Đã nói là không tìm trai bao cơ mà.
“San, đừng mà, nói không chừng sẽ có…” ‘bệnh’, chữ này, Bạch Nguyệt không nói ra, quá tổn thương lòng tự tôn của người khác.
“Chị yên tâm, chúng tôi đều có phiếu đảm bảo sức khỏe, hoàn toàn trong sạch, an toàn không có hại.” Thanh niên mang mặt nạ hồ li nói, giọng nói nghe có vẻ tuổi còn rất nhỏ.
“Hát hò, uống rượu là được rồi, tiểu Bạch, cậu muốn làm gì?” Lưu San trêu chọc.
“Các cậu tiếp cô ấy đi, tôi không cần.” Bạch Nguyệt từ chối.
Thanh niên mang mặt nạ hồ li ngồi xuống bên phải Lưu San, thanh niên mang mặt nạ rồng liền ngồi bên trái Lưu San.
Lưu San nhìn thanh niên đeo mặt nạ rồng bên cạnh: “Cậu biết hát không?”
Thanh niên lắc lắc đầu.
“Quả nhiên là hàng tặng miễn phí, đều là thứ phẩm, mang mặt nạ, lớn lên xấu sao?” Lưu San oai phong lẫm liệt nói.
Thanh niên đeo mặt nạ rồng: “…”
“Chị à, chúng tôi không xấu, chỉ là vì là hàng tặng, nên không thể để hai người nhìn thấy mặt, tiếp các chị hát hò thì còn được, người bên cạnh chị, không thích nói chuyện, càng không thích hát mà thôi.” Thanh niên mang mặt nạ hồ li nói.
Lưu San tò mò nhìn thanh niên đeo mặt nạ rồng: “Cậu không biết hát, khẳng định làm ăn không tốt lắm nhỉ?”
Thanh niên đeo mặt nạ rồng: “…”
Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền đăng trên app Mê Tình Truyện
Cậu ta cúi thấp đầu, nói bên tai Lưu San vài câu.
Lưu San đỏ mặt, kinh ngạc nhìn cậu ta.
Cậu ta nhếch khóe miệng, nhìn rất mê hoặc, quyến rũ, rót cho Lưu San một li rượu vang.
Lưu San không thoải mái đỡ lấy, không dám uống, kéo Bạch Nguyệt ra ngoài.
“Điện hạ.” Thanh niên đeo mặt nạ hồ li lo lắng gọi.
Thẩm Diên Dũng giơ tay, ra hiệu anh ta không cần nói nữa.
Lưu San và Bạch Nguyệt đi tới cửa: “Tiểu Bạch, thanh niên đeo mặt nạ rồng nói, anh ta có thể cùng qua đêm, nói kĩ thuật của anh ta tốt như thế nào.”