Chương 177: Chúng Ta Rất Yêu Nhau? Nghĩ Đến Lại Xót Xa
CHƯƠNG 177: CHÚNG TA RẤT YÊU NHAU? NGHĨ ĐẾN LẠI XÓT XA
Cố Lăng Kiệt híp mắt lại.
Trong mắt cô, anh nhìn thấy một cỗ oán hận.
Loại oán hận này mang chút đau đớn thê lương, chút khinh thường, chút tự giễu.
“Cô hận tôi?” Cố Lăng Kiệt phán đoán
Bạch Nguyệt không phủ định.
“Vì yêu mà hận, không có được, mãi mãi luôn rối loạn, bài hát 《Hoa hồng đỏ》 này, khá hay.”
Cố Lăng Kiệt nhíu mày, kín đáo nhìn bóng lưng cô.
Hôm qua lúc trên tàu điện, bọn họ vẫn tốt đẹp, làm sao hôm nay, cô dường như trở thành một người khác.
Lạnh lẽo, hà khắc, cả người tràn đầy cảm giác người lạ cấm đến gần, khiến trong lòng anh rất không thoải mái.
Chỉ là, chuyện này, anh cũng nên giải quyết một chút.
Cố Lăng Kiệt gọi điện thoại.
Tô Tiểu Linh nghe máy, không dám tin, Cố Lăng Kiệt trước giờ chưa từng gọi điện thoại cho cô, vậy mà lại chủ động gọi: “Lăng Kiệt.”
“Tô Tiểu Linh, sẽ không có chuyện tôi cưới cô, mang trên mình thân phận vị hôn thê của tôi, cô cũng không có tự do.” Cố Lăng Kiệt trực tiếp nói.
Tô Tiểu Linh rất trấn tĩnh: “Câu này của anh là có ý gì?”
“Cô làm những chuyện kia, mặc dù tôi mở một mắt nhắm một mắt, nhưng không có nghĩa là tôi không biết.
Nuôi tình nhân, chơi nam kĩ, những hành vi này nếu lộ ra, với cả nhà họ Tô các người đều không tốt, dù sao bố cô là phó thống, là ứng cử viên tổng thống lần này.” Cố Lăng Kiệt nhắc nhở.
Tô Tiểu Linh nắm chặt bàn tay: “Anh đây là đang uy hiếp tôi?”
“Tôi chỉ là đang thông báo cho cô, chúng ta đã đính hôn 3 năm rồi, nếu có thể bồi dưỡng tình cảm, sớm đã kết hôn, tốt nhất là do cô đưa ra yêu cầu giải trừ hôn ước là tốt nhất, như vậy đi, tôi còn có việc.” Cố Lăng Kiệt chuẩn bị ngắt điện thoại.
“Cố Lăng Kiệt, anh biết anh đang sai lầm thế nào không?” Tô Tiểu Linh hung ác nói.
“Tôi chịu trách nhiệm với việc làm của mình.” Cố Lăng Kiệt đoạn tuyệt nói.
“Anh cứ vừa tự cho là đúng, vừa cố chấp như thế, tôi nói với anh, anh cho rằng người anh yêu là Chu Hân Ly sao, thực ra không phải, người anh yêu là một người phụ nữ khác.” Tô Tiểu Linh không còn lí trí hét lên, hận lời nói ra không thể sắc như dao, đâm Cố Lăng Kiệt bị thương.
Cố Lăng Kiệt trầm mặc, nắm lấy điện thoại, không tắt máy.
“Giờ trong lòng anh nhất định rất tò mò, người anh yêu là ai? Mỗi ngày khi tôi nhìn thấy anh nhớ đến Chu Hân Ly đều nghĩ, vẫn tốt, có người phụ nữ còn đau đớn hơn tôi, cô ta vì anh mà suýt nữa mất mạng, tôi cảm thấy anh giống như một tên ngốc, cực kì giúp tôi giải tỏa tức giận.” Tô Tiểu Linh hận đến nghiến răng nghiến lợi nói.
Đôi mắt lạnh lẽo của Cố Lăng Kiệt co rút, trên mắt có chút tia máu: “Cô rốt cuộc có ý gì, nói cụ thể một chút.”
“Tôi sẽ không nói cho anh, tôi chính là cho anh chỉ nhớ đến Chu Hân Ly, tổn thương người phụ nữ mà anh yêu nhất. Anh biết người phụ nữ kia đáng thương thế nào không? Vì anh mà tự sát, tôi nghĩ, cô ta cả đời sẽ không tha thứ cho anh. Anh cũng mãi mãi không thể tha thứ cho mình.” Tô Tiểu Linh ngắt điện thoại.
Cố Lăng Kiệt nhớ đến cổ tay Bạch Nguyệt, xoay người, nhanh chóng đi về phía phòng của Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt đang thu dọn hành lí, nghe thấy tiếng gõ cửa, đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo thấy Cố Lăng Kiệt, liền mở cửa.
Cố Lăng Kiệt trực tiếp nắm lấy tay cô, nhìn vết sẹo trên cổ tay cô, ánh mắt trầm xuống vài phần.
Giờ anh khẳng định, người phụ nữ anh yêu nhất mà Tô Tiểu Linh nói, chính là Bạch Nguyệt.
Trong mắt Cố Lăng Kiệt xẹt qua tia tiếc nuối: “Xin lỗi, tôi đã quên mất em.”
Trước đó là Bạch Nguyệt tức giận, không thích bị bức bách.
Lúc anh nắm lấy cổ tay cô, cô rất muốn nổi giận, hất tay anh ra.
Nhưng nghe được câu xin lỗi muộn màng này, tất cả cảm xúc đều đông cứng lại.
Trong lòng, cuồn cuộn sóng to gió lớn, mở ra mọi kí ức trong cô.
Cô cảm thấy ấm ức, đau buồn, cực kì, cực kì ngột ngạt.
Câu xin lỗi này, cô đợi đã rất lâu, rất lâu, đợi đến vô tội, đợi đến tuyệt vọng.
Chỉ là, xin lỗi không có ích gì.
Quên rồi, chính là quên rồi.
Bạch Nguyệt nén lại cảm xúc: “Buông tôi ra, anh làm tôi đau.”
Cố Lăng Kiệt không buông ta, mà chỉ nắm lỏng đi, ánh mắt sáng quắc nhìn cô: “Chúng ta căn bản chưa từng chia tay, đúng không? Chỉ là vì tôi mất trí nhớ, vì thế mất đi liên lạc, đúng không?”
Bạch Nguyệt biết, không giấu được nữa rồi.
Anh rất thông mình, có năng lực quan sát nhạy bén mà người thường không có.
Cô cũng mệt rồi, không muốn chơi trò trốn tìm với anh nữa.
“Phải.” Một chữ, dứt khoái mà gọn gàng, rõ ràng mà êm dịu.
Lực tay Cố Lăng Kiệt nắm lấy cổ tay cô lại tăng thêm vài phần, tất cả mọi tình tiết liên kêt lại, phán đoán nói: “Bố mẹ tôi không muốn tôi nhớ lại chuyện quá khứ, vốn là vì họ phản đối chúng ta ở bên nhau. Bắt cóc em, dùng em uy hiếp tôi lấy Tô Tiểu Linh, ngón tay của em, chính là bọn họ cắt mất?”
“Đúng.” Bạch Nguyệt trực tiếp nhìn vào mắt anh.
“Chúng ta không hề vì họ phản đối mà chia tay, vì một vài nguyên nhân, tôi và em cùng điều tra vụ thảm án diệt thôn Đường Tiền, trước khi tôi xảy ra chuyện, là đang ở cùng em?” Cố Lăng Kiệt lại hỏi.
Hồi ức tàn nhẫn, giống như hành tây, bị bóc ra từng lớp, từng lớp.
Cô còn nhớ rõ ràng, anh đi làm nhiệm vụ, từng tiếng nổ kia.
Cố Lăng Kiệt cô yêu, Cố Lăng Kiệt yêu cô, đều đã chết trong vụ nổ đó rồi.
Nếu như không phải sau này anh mất trí nhớ, cô cũng không biết, thì ra người trong lòng Cố Lăng Kiệt là Chu Hân Ly, anh chỉ là chịu trách nhiệm với cô mà thôi.
Nước mắt, không khống chế được, lăn khỏi khóe mi.
Cô thật sự hi vọng, bản thân cũng chết trong vụ nổ đó, ít nhất, không phải đối mặt với sự tàn nhẫn sau đó, ít nhất, cô còn chết cùng Cố Lăng Kiệt và niềm tin trong lòng, không giống như cảm giác cô đơn sau đó.
Cố Lăng Kiệt thấy cô khóc, trong lòng thắt lại, dùng ngón cái lau đi nước mắt của cô, thề hẹn: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Chịu trách nhiệm?
Chịu trách nhiệm!
Chịu trách nhiệm.
Bạch Nguyệt thi lại nước mắt, nhìn chằm chằm Cố Lăng Kiệt, ánh mắt trở nên quyết liệt.
Cô chán ghét ba chữ “chịu trách nhiệm” này.
Anh chính là vì muốn chịu trách nhiệm, tiếp cận cô, lừa gạt tình cảm của cô, lấy được trái tim cô.
Cô dùng tình yêu trọn vẹn, dựa vào cái gì đạt được chỉ là chịu trách nhiệm?
Cô không cần anh chịu trách nhiệm!
“Không cần đâu, từ khi tôi tỉnh lại trong bệnh viện, quyết định ra nước ngoài, đã quyết định không yêu anh nữa.
Bạch Nguyệt yêu anh, đã chết trong sự ngu xuẩn vô tri trước kia rồi.
Tôi bây giờ, đã được sinh ra lần nữa.
Nếu như thủ trưởng thật sự muốn chịu trách nhiệm với tôi, vậy buông tha cho tôi, rời khỏi cuộc sống của tôi xa một chút, chúng ta sau này, chết cũng không gặp lại.” Bạch Nguyệt lạnh nhạt nói.
Cố Lăng Kiệt nhíu mày, một chút cũng không nhìn thấu cô, “Đây thật sự là kết cục mà em muốn sao?”
Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền chỉ đăng trên app Mê Tình Truyện!
“Đây chính là kết cục mà tôi muốn.” Bạch Nguyệt khẳng định nói: “Đừng dây dưa, đừng mong nhớ, đừng hồi tưởng, đừng lưỡng lự, chúng ta đều nên nhìn về phía trước.”
Cố Lăng Kiệt nhìn cô chầm chậm nở nụ cười, trong lòng giống như bị một con dao sắc nhọn đâm vào.
Anh cảm thấy rất đau, đau đến không thở nổi, đau đến không nói nên lời…