Chương 176: Cô Là Người Phụ Nữ Duy Nhất Của Tôi, Cô Nói Xem Là Quan Hệ Gì?
CHƯƠNG 176: CÔ LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ DUY NHẤT CỦA TÔI, CÔ NÓI XEM LÀ QUAN HỆ GÌ?
Cô có loại xúc động muốn mua miếng đậu phụ đập đầu vào mà chết.
Cô càng muốn giấu quan hệ của cô và Cố Lăng Kiệt, lại càng sợ mối quan hệ này bị phát hiện.
Kết quả sau khi bị phát hiện, cô không thể chống đỡ nổi, vì thế lo lắng, muốn cứu với nhưng lại không biết nhờ ai giúp đỡ.
Trợ lý Lãnh nghi ngờ nói: “Cảnh sát Bạch, lúc ở trên tàu điện, cô luôn ở cùng ngài Cố sao?”
Bạch Nguyệt cúi đầu không nói gì.
“Đúng, cô ấy ở cùng tôi.” Cố Lăng Kiệt trả lời thay Bạch Nguyệt.
“Hai người không phải là quan hệ yêu đương chứ?” Trợ lý Lãnh dường như phát hiện ra một châu lục mới.
Cố Lăng Kiệt trầm mặc.
Bạch Nguyệt không chịu nổi áp lực này rồi.
Cô muốn phản bác, giải thích nói: “Tôi và ngài Cố không phải quan hệ đó, bạn thân của tôi là bác sĩ trong quân khu của bọn họ, vì thế tôi và ngài Cố có quen biết.”
Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nhìn Bạch Nguyệt, trong đôi mắt u ám, nghi ngờ càng sâu, nín chặt môi biểu thị anh đang không vui.
“Thì ra không phải à, quay lại cụ thể vụ án thôi.” Lãnh Thu Tôn quay về việc chính, “Tôi xem môt chút, đoạn video này mặc dù không rõ quay vào lúc nào, nhưng không phải kĩ thuật của 25 năm trước có thể làm dược.”
“Đúng là như vậy, chúng tôi dựa vào nhận diện khuôn mặt tra ra thân phận của người này.
Cô ta tên Vương Đông Nhi, năm nay 35 tuổi, là người thôn Hoa, xã Ngũ Phú, Bình Trấn, thành phố Bình Diễn.
Cô ta từng có một người chị, 25 năm trước ra ngoài làm công, mất tích rồi.
Người chị này, chính là nạn nhân đầu tiên Vương Hạ Hà.
Hai chị em này từ nhỏ không có cha mẹ, tình cảm cực kì tốt.
Mà hai chị em này vốn lớn lên rất giống nhau, Vương Đông Nhi còn đặc biệt phẫu thuật thẩm mĩ thành dáng vẻ của Vương Hạ Hà.” Ông Trình nói.
“Vì thế Vương Đông Nhi này chính là hung thủ đó, cô ta dùng cách gì để giết người đây?” Trợ lý Lãnh tò mò hỏi.
“Vấn đề là, tại thời gian tử vong, cô ta đang quay hình rất nhiều người có thể làm chứng.” Ông Trình nhíu mày nói.
“Vương Đông Nhi này nhất định là hung thủ, có đồng mưu, là có thể tạo ra chứng cứ không ở hiện trường, bắt về xem xem.” Lãnh Thu Tôn nói.
“Tôi vẫn còn có một vấn đề cảm thấy rất kì lạ, trước kia không phải không tra ra mối liên hệ giữa các nạn nhân sao? Có vẻ quan hệ 25 năm giữa bọn họ rất tốt.” Trợ lý Lãnh hỏi
“25 năm trước, máy tính vẫn chưa phổ biến, người lúc đó chỉ liên lạc qua thư từ, có lẽ kí tên trên thư từ đều là dùng bút danh.
Chúng tôi chú trọng mạng internet, điện thoại, lại quên mất còn có một phương thức liên lạc cổ xưa, thư từ.
Mấy người bọn họ, giờ đều ở thành phố A, giữa bọn họ có lẽ còn liên lạc, dùng phương thức bí mật này, thư từ.” Bạch Nguyệt phân tích nói.
Cố Lăng Kiệt phân phó dặn dò ông Trình: “Đi quân khu điều tra một chút, có phải Hùng Trường An và Hùng Chí Thanh liên lạc qua thư từ không?”
“Còn có, 3 tên hung thủ của 25 năm trước cũng chính là nạn nhân bây giờ, Hùng Cẩm Bình, Hùng Chí Thanh, Hùng Trường An, đều họ Hùng, có khi bọn họ quen biết cùng có liên quan đến tên họ hay không, có thể hỏi Hùng Đại Ninh, chị của Hùng Cẩm Bình một chút.” Bạch Nguyệt kiến nghị.
“Có thể bắt Vương Đông Nhi rồi, tìm cô ta nói chuyện trước.” Lãnh Thu Tôn nói, đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Bạch Nguyệt cũng đứng dậy theo, có điện thoại tới.
Cô thây Cố Lăng Kiệt luôn nhìn chằm chằm mình, ánh mắt có mang ý xâm lăng, nhìn cũng không nhìn xem là ai, liền nghe máy, làm giảm bớt cảm giác chột dạ của mình bây giờ.
“Bạch Nguyệt, Đại Ninh nói cô quay lại rồi.” tiếng của Tống Tâm Vân từ bên kia điện thoại chuyển tới.
Bạch Nguyệt ngây người, bước nhanh ra khỏi hòng học, đáp một tiếng: “Vâng!”.
Cô đi về phía vườn hoa.
“Đừng gặp Lăng Kiệt, cô biết đấy, cô chọc không nổi.” Tống Tâm Vân trực tiếp vào đề.
“Đã gặp rồi.” Bạch Nguyệt nói, ánh mắt lạnh lẽo nhìn không trung.
“Anh ta đã không nhớ cô, quên hết mọi chuyện giữa 2 người rồi, nếu cô muốn sống tốt, muốn anh ta sống tốt, cô cũng nên quên đi.” Tống Vân Tâm nói.
Bạch Nguyệt nghe ra ý cảnh cáo trong lời Tống Tâm Vân, nhớ lại quá khứ, những tổn thương điên cuồng của họ.
Trái tim như chìm xuống hồ băng, máu cực kì lạnh lẽo, ánh mắt cũng trầm xuống.
“Tôi có một người bạn là Lưu San, bây giờ cô ấy đang là bác sĩ trong quân khu đặc chủng, tôi muốn cô ấy tuyệt đối an toàn, nếu cô ấy không an toàn, tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa. Bà có thể đảm bảo sự an toàn cho cô ấy không?” Bạch Nguyệt đàm phán nói.
“Yên tâm, chỉ cần cô bỏ qua Lăng Kiệt, tôi có thể đồng ý với cô.” Tống Vân Tâm hứa.
“Cho tôi một ít thời gian.” Bạch Nguyệt nói, nhắm mắt lại.
Trong lòng nặng nề, trái tim dường như bị đè chặt, rất chua chát, rất khó chịu.
Cô và Cố Lăng Kiệt gặp lại còn chưa kịp bắt đầu đã bắt buộc phải rời xa.
Đây chính là số mệnh.
Cô mở mắt, ánh mắt đã sáng trong, tuyệt vọng và lạnh lùng.
Xoay người lại.
Cố Lăng Kiệt đứng phía sau cô.
Cô giật mình, cũng không biết anh đến lúc nào, đến lâu chưa, đã nghe thấy những gì.
Cô chột dạ, rũ hạ ánh mắt.
Cố Lăng Kiệt đi đến trước mặt cô, cao cao tại thương nhìn cô, ánh mắt sắc bén như tia X-quang, mệnh lệnh: “Ngẩng đầu lên.”
Bạch Nguyệt hít sâu một hơi, nâng mắt nhìn anh.
Ánh mắt trong suốt phản chiếu hình bóng cao lớn của anh.
“Từ sáng đến giờ, em cố ý tránh tôi.” Cố Lăng Kiệt nói là câu trần thuật.
Cô cố ý tránh anh, không muốn bạo lộ quan hệ của họ.
Quan hệ của bọn họ một khi bị đưa ra ánh sáng, Tống Tâm Vân sẽ tìm cách gây áp lực cho cô.
Bây giờ quan hệ của bọn họ chưa bại lộ, Tống Tâm Vân đã tìm cô, nói rõ, Tống Tâm Vân thực sự cực kì để ý đến cô.
“Thủ trưởng cảm thấy tôi và anh là quan hệ gì?” Bạch Nguyệt trực tiếp hỏi.
“Cô là người phụ nữ duy nhất mà tôi quan hệ, cô nói xem là quan hệ gì?” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô.
“Nhưng anh đã có vị hôn thê, cha của vị hôn thê của anh là phó thống kiểm tra kỉ luật, thế lực ngút trời, quyền khuynh thiên hạ, nếu như bị Tô Chung phát hiện tôi và con rể tương lai của ông ta phát sinh quan hệ, anh cảm thấy ông ta sẽ đối phó với tôi thế nào?” Bạch Nguyệt lý trí hỏi.
“Có tôi ở đây, sẽ không để họ làm tổn thương đến cô.” Cố Lăng Kiệt hứa hẹn.
Mắt Bạch Nguyệt có chút hồng, ánh mắt mờ đi.
Cố Lăng Kiệt trước kia cũng nói với cô như vậy, vì thế, dù có tan xương nát thịt cô cũng muốn ở bên anh.
Thế nhưng…
Cô bỏ ra tất cả, nhận lại chỉ là sự phản bội.
Trong lòng anh, ở nơi sâu nhất là Chu Hân Ly, không phải cô.
Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền chỉ đăng trên app Mê Tình Truyện!
Anh vĩnh viễn sẽ không biết, sự đau đớn và tuyệt vọng trong cô lúc đó.
“Chờ anh xác định được tình cảm của anh đối với tôi, lại đến nói với tôi câu này, bằng không, những hành động này của thủ trưởng, chẳng khác gì gã đàn ông tồi.” Bạch Nguyệt không khách khí nói, bước qua anh.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy cổ tay cô, liếc nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, mím môi, không nói gì.
Bạch Nguyệt đoán anh cũng sẽ không nói gì, nhếch khóe miệng: “Đừng nói với tôi, ngủ với tôi vài lần liền yêu tôi rồi.”