Chương 167: Bạch Nguyệt, Giữa Chúng Ta Đã Từng Có Con Chưa?
CHƯƠNG 167: BẠCH NGUYỆT, GIỮA CHÚNG TA ĐÃ TỪNG CÓ CON CHƯA?
Đó chính là một trong những nguyên nhân cô thỏa hiệp với Cố Lăng Kiệt hiện tại. Trong lòng cô vẫn tồn tại một khát vọng ẩn giấu rất sâu, chứ không phải là không có.
"Được, vậy chơi bài, rút tùy ý, đúng chứ?" Bạch Nguyệt hỏi quy tắc.
Cố Lăng Kiệt gật đầu, sai người đi lấy một bộ bài.
Anh xào bài, nhường Bạch Nguyệt rút.
Bạch Nguyệt rút một lá bài, anh cũng rút một lá...
Cố Lăng Kiệt chơi bài rất giỏi, ít khi thua. Bạch Nguyệt cũng rất sảng khoái uống cạn.
Anh rất chu đáo, không hề chơi bài liên tục mà luôn để cô ăn một chút rồi lại chơi.
Cô ăn rất nhiều, cũng uống rất nhiều.
Cô say rồi.
Lúc Bạch Nguyệt đi ra khỏi phòng vệ sinh đã lảo đảo.
"Tiếp nào." Cô ngồi bên cạnh Cố Lăng Kiệt, hơi nheo mắt nói.
"Đừng, em đã uống nhiều rồi, còn uống nữa sẽ hại sức khỏe." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
"À." Bạch Nguyệt cười, trong đôi mắt như có ánh sao lấp lánh, cô dạng chân ngồi lên đùi Cố Lăng Kiệt, tay tự nhiên khoác lên vai anh: "Anh quan tâm tôi à?"
Cố Lăng Kiệt mím môi, không nói gì.
Cô nhìn gương mặt anh chăm chú: "Cố Lăng Kiệt, nếu như anh không quên tôi thì anh đoán xem, bây giờ chúng ta sẽ thế nào?"
Cố Lăng Kiệt phát hiện cô đã say thật rồi, gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng, đến nụ cười cũng hơi ngờ nghệch.
"Sẽ thế nào?" Cố Lăng Kiệt hỏi lại theo lời cô.
Bạch Nguyệt cười toe toét, ngón giữa vuốt ve bờ môi mềm mại của anh như si mê, nhưng lời nói ra lại đầy bi quan: "Chẳng thế nào cả, tôi không phải kiểu anh thích, người anh thích là Chu Hân Ly."
Cố Lăng Kiệt nhướng mày, nắm lấy ngón tay đang lỗ mãng trên môi anh: "Em biết Chu Hân Ly?"
Bạch Nguyệt gật đầu, nước mắt trào ra từ khóe mắt.
Chu Hân Ly là nốt chu sa trong lòng anh, là cái dằm trong tim cô.
Cố Lăng Kiệt thấy cô khóc thì không hiểu sao trong lòng lại buồn bã, anh dùng tay lau nước mắt cho cô, bỗng nghĩ ra một điều: "Chuyện tôi chia tay với em có liên quan đến cô ấy sao?"
Vừa không liên quan vừa có liên quan.
Không liên quan ở chỗ, cô và Chu Hân Ly không quen biết, hai người xuất hiện ở hai khoảng thời gian khác nhau của anh.
Có liên quan ở chỗ, lúc cô quen biết anh, trong lòng anh đã có Chu Hân Ly rồi.
Từ phản ứng của anh khi nhìn thấy Hạ Hà, cô đã nhận ra.
Sau khi anh mất trí nhớ, quên mất cô, những vẫn nhớ Chu Hân Ly.
Đây chính là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến việc cô tự tử.
Nghĩ đến những điều này, trái tim cô lại đau nhói, cô không muốn nhắc đến Chu Hân Ly nữa.
"Cố Lăng Kiệt, tôi không thích anh cứ luôn thăm dò tôi." Bạch Nguyệt nói.
Cố Lăng Kiệt im lặng.
Bạch Nguyệt nhếch miệng: "Thực ra tôi biết, anh giữ tôi ở bên chỉ là vì muốn biết về quá khứ mà thôi."
"Em say rồi, nghỉ ngơi một lát đi, lúc nào sắp đến Bình Diễn tôi sẽ gọi em." Cố Lăng Kiệt ôm Bạch Nguyệt đặt lên giường.
Bạch Nguyệt kéo anh xuống, vòng tay qua gáy anh, khoảng cách giữa hai người không đến 10 centimet.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô.
"Không phải anh muốn biết trước đây chúng ta thích tư thế kiểu nào sao?" Bạch Nguyệt hỏi.
Cố Lăng Kiệt nhìn chằm chằm vào cô, trong đôi mắt sâu thẳm phản chiếu hai Bạch Nguyệt nho nhỏ.
Cô mỉm cười, vừa cười vừa rơi nước mắt, trong mắt cô chất chứa thứ tình cảm mà anh không nắm bắt được, giống như tuyệt vọng và giải thoát.
"Em say thật rồi." Cố Lăng Kiệt nhíu mày nói.
Hai chân Bạch Nguyệt quấn lấy hông anh, kéo anh vào.
Cố Lăng Kiệt đến gần cô, cau mày, muốn tiến vào trong mắt cô.
Động tác lần này của cô rất bình thường. Nhưng khác ở chỗ, cô chủ động, cô thích, cô phối hợp.
Điều này chứng tỏ bọn họ đã từng thật sự yêu nhau.
Anh hẳn nên nhân cơ hội cô say rượu mà gặng hỏi nhiều hơn, có lẽ những bí mật cô cất giấu sẽ bị bại lộ nhờ cơn say này.
Thế nhưng, trong đầu anh lại thoáng hiện lên câu Bạch Nguyệt vừa nói: Cố Lăng Kiệt, tôi không thích anh cứ luôn thăm dò tôi.
Nhớ tới dáng vẻ khóc lóc của cô, trái tim anh thắt lại.
Anh cúi đầu hôn lên đôi môi cô.
Bạch Nguyệt uống say rất nhiệt tình đáp lại anh, như một con mèo con quấn lấy anh, khiến người ta thương yêu.
Lúc anh muốn, cô sẽ quấn lấy eo anh. Cảm giác này hoàn toàn không giống sự bị động lạnh lẽo như mấy lần trước. Cô của bây giờ chân thật, nhanh nhẹn, hoạt bát.
Anh rất kích động, nhịp thở gấp gáp, mồ hôi chảy dọc theo chiếc cằm góc cạnh của anh rơi xuống cơ thể cô.
Anh và cô gần như cùng lúc...
Giọng cô mềm mại uyển chuyển, dễ nghe như âm thanh của tự nhiên.
Anh có thể cảm nhận được sự khác biệt. Đó là sức hấp dẫn khiến anh hòa vào thế giới của cô.
Cố Lăng Kiệt cúi đầu hôn lên môi cô. Cô hơi hé miệng hít thở, ánh mắt mệt mỏi, ngủ thật say.
Cố Lăng Kiệt đứng dậy. Anh biết Bạch Nguyệt thích sạch sẽ nên xử lý giúp cô rồi mới vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Lúc anh đi ra, Bạch Nguyệt vẫn còn đang ngủ, tạm thời chưa tỉnh dậy được.
Anh lại vô cùng tỉnh táo, nhớ lại mỗi câu nói, mỗi vẻ mặt của Bạch Nguyệt sau khi uống say.
Anh có dự cảm, bọn họ không hề chia tay mà là do anh mất trí nhớ nên không thể không chia tay...
Bạch Nguyệt ngủ mãi đến khi tự tỉnh, mở mắt, cô nhìn thấy Cố Lăng Kiệt còn đang ngồi trước máy tính làm việc.
Đồ ăn trên bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, đến cả vỏ chai bia cũng không thấy.
Cô say rồi.
Ký ức cuối cùng mà cô nhớ được chính là lúc cô đi vào phòng vệ sinh.
Sợ sau khi say lại nói lung tung, cô hơi lo lắng hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Cố Lăng Kiệt nhìn sang Bạch Nguyệt: "Chín giờ, em tỉnh rất đúng lúc."
Bạch Nguyệt đánh giá sắc mặt anh, không thấy có gì khác thường: "Tôi không nói lung tung gì đấy chứ?"
Cố Lăng Kiệt nhếch miệng: "Nói tôi thích tư thế nào có tính là lung tung không?"
Mặt Bạch Nguyệt đỏ bừng.
Cô không đến nỗi nói cái này đấy chứ? Cũng quá phóng khoáng rồi.
"Ngoài cái đó ra tôi còn nói gì nữa?" Bạch Nguyệt có dự cảm xấu.
"À, đúng rồi, em không chỉ nói, em còn trực tiếp hành động." Cố Lăng Kiệt sửa lời.
Bạch Nguyệt ngơ ngác, mở to mắt nhìn anh, muốn phán đoán xem anh có nói thật không.
Chủ yếu là trước đó bọn họ đã quan hệ một lần, có xảy ra lần nữa thì cô cũng không cảm thấy có gì khác biệt.
Bạch Nguyệt không nhận ra Cố Lăng Kiệt nói thật hay giả, đành hạ giọng hỏi: "Vậy là thế nào?"
Cố Lăng Kiệt không nói gì, đổi chủ đề: "Lát nữa em đi cùng đồng nghiệp của em hay là đi cùng tôi?"
Bạch Nguyệt thấy anh không nói thì nghĩ, chắc không phải thật đâu.
Vẻ mặt cô thả lỏng hơn nhiều: "Tôi đi cùng các đồng nghiệp của tôi, hành động một mình không tốt lắm."
"Tôi cũng sẽ đến lâu đài kia, đến lúc đó lại liên lạc." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền đăng duy nhất trên App Mê Tình Truyện!
"Ừm." Bạch Nguyệt rời giường, đi về phía cửa.
"Bạch Nguyệt, em nói chúng ta thích tư thế đó, thật ra không tiện cho tôi ra, trước đây em lại không đặt vòng tránh thai, tôi hẳn là cũng không thích sử dụng đồ phòng tránh, giữa chúng ta đã từng có con chưa?" Cố Lăng Kiệt đột nhiên hỏi.
Tim Bạch Nguyệt đập thình thịch, lưng cô cứng nhắc, căng thẳng không dám quay đầu lại, sợ Cố Lăng Kiệt nhận ra sự chột ra của cô.