Chương 1417: Mạnh Mẽ Là Tốt Rồi
CHƯƠNG 1417: MẠNH MẼ LÀ TỐT RỒI
“Tan họp rồi sao không gọi điện thoại cho anh?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Thật ra, Mục Uyển không thích cảm giác bị người khác quản quá chặt, như vậy sẽ khiến cô cảm thấy ngạt thở.
Nhưng suy nghĩ lại, Hạng Thịnh Duật chắc hẳn rất yêu cô của bây giờ, cho nên mới để ý lúc nào cô tan họp, mới có thể sau thời gian tan họp không lâu là liền gọi điện thoại cho cô.
Nói không chừng, từ lúc tan họp đến giờ mới có mấy phút, chắc là trong khoảng thời gian đó anh đang rầu rĩ chờ đợi điện thoại của cô.
Nghĩ như vậy, cô đối với anh càng thêm tha thứ và nhân từ, thông cảm và biết ơn.
“Họp xong rồi, vừa mới ngồi lên xe không lâu, lúc nãy em đang suy nghĩ chút chuyện. Anh biết Hạng Tuyết Vy á, hôm qua bà ta còn cãi nhau với em, nhưng trong buổi họp hôm nay, bà ta lại an tĩnh khác thường, cũng không gây sự với em, thật đúng là không phải tác phong bình thường của bà ta.” Mục Uyển chuyển chủ đề.
“Hôm nay em được thông báo đi họp, Lan Ninh phu nhân không có ở đây, anh đoán là Hoa Cẩm Vinh tuyên bố các vị trí chủ vị cho em, hôm nay là thời gian quan trọng của em, chắc chắn em sẽ nghĩ đến việc lập uy, nếu để cho Hạng Tuyết Vy gây rối thì không hay. Thứ nhất, ngày đầu tiên em sẽ bị chê cười, như vậy không tốt, bọn họ cũng sẽ trông chờ mà chê cười em trong các cuộc họp sau này. Thứ hai, Hạng Tuyết Vy trước đó là mẹ của em, cho dù em có làm thế nào thì cũng sẽ bị người khác lên án, nói em không hiếu thuận, hoặc là có đánh giá xấu khác, cách tốt nhất là để bà ta im miệng, không nên chọc em. Cho nên trước khi họp, anh đã gọi điện thoại cho bà ta, cảnh cáo một chút.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Anh cảnh cáo Hạng Tuyết Vy?” Mục Uyển kinh ngạc.
“Những chuyện đó của bà ta vốn là muốn nhằm vào em, chỉ là chuyện khác càng quan trọng hơn, nên tạm thời bỏ qua cho bà ta, anh nắm giữ sự sống chết của bà ta trong lòng bàn tay. Lúc đầu, anh muốn chờ sau khi kết thúc mọi chuyện, sẽ cho bà ta thoải mái, dù sao cũng là người thân, mặt mũi phải cho thì vẫn phải cho, nhưng bà ta vậy mà lại thừa dịp anh không có ở nhà lại đến khi dễ em, vậy cũng đừng trách anh không khách khí, em biết thí nghiệm khối băng không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Thí nghiệm khối băng là cái gì?” Trong lúc nhất thời, suy nghĩ trong đầu Mục Uyển không kịp phản ứng, cô vẫn còn kinh ngạc trong lý do thoái thác của Hạng Thịnh Duật.
Anh vẫn là liệu sự như thần, giúp cô giải quyết tai họa ngầm.
“Có một tù nhân bị kết án tử, cô ta bị bịt mắt, dùng băng cắt vào lòng bàn tay của cô ta, mô phỏng âm thanh giọt nước rơi vào xô, cuối cùng cô ta chết.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Em cũng nghe nói một câu chuyện tương tự, kể rằng có một con ngựa bị loài dơi hút máu gây rối. Trên thực tế, những con dơi này hút máu rất ít, nhưng con ngựa vẫn chết, nó chết bởi vì tâm trạng trong lòng mình.” Mục Uyển nối tiếp câu chuyện của Hạng Thịnh Duật.
Bọn họ đã có một loại ăn ý.
Chính là người kia nói chuyện thì người này liền hiểu.
Hạng Thịnh Duật muốn để Hạng Tuyết Vy sống trong những cảm xúc tiêu cực như khủng hoảng, lo lắng, đè nén, khó chịu, sợ mất đi tất cả, cái này so với trực tiếp giải quyết bà ta còn tàn nhẫn hơn.
Hạng Thịnh Duật gật đầu, nói: “Cho nên, sau này nếu như có người khi dễ em, em cứ trực tiếp nói ra, nhớ kỹ chưa hả? Suy nghĩ cho kỹ thì chồng của em cũng không phải chờ đến cạn dầu, sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào xem thường em. Hơn nữa, anh cũng có rất nhiều thủ đoạn, cực kỳ tàn nhẫn, nếu như vậy mà còn dám xem thường em, thì cũng do người đó tự tìm.”
Mục Uyển nghe Hạng Thịnh Duật nói chuyện ngạo mạn như vậy, thật là, cảm thấy vừa buồn cười, trong lòng lại cảm thấy ấm áp, lại cảm thấy, thật ra...rất có đạo lý.
“Em nghĩ là sau này không có ai dám ức hiếp em nữa, còn có, anh biết Mạc Yên không?” Mục Uyển hỏi.
“Biết chứ, là vợ của Hoa Quan Lâm, là một người rất khôn ngoan, bà ta cũng không thua gì Lan Ninh phu nhân. Thật ra lúc đầu Lan Ninh phu nhân muốn đi nhờ vả Hoa Quan Lâm, chính là vị Mạc Yên này trợ giúp ở sau lưng, sao vậy? Bà ta gây khó dễ cho em.” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Sau Mục Uyển cảm giác, câu cuối cùng của anh, bà ta gây khó dễ cho em, giống như đang cân nhắc.
Cô có cảm giác Mạc Yên này sẽ gặp xui xẻo.
“Vốn là có lập trường khác biệt, anh biết chứ, Hoa Quan Lâm đối đầu với chúng ta, đột nhiên em được bổ nhiệm làm Bộ trưởng Nội các, vị trí mà ba ta chắc chắn được ngồi. Có điều, chỉ dựa vào lời nói thì xưa nay em không sợ, em chỉ cần không tức giận, cảm xúc ổn định, duy trì lý trí thì sẽ không bị bà ta dẫn vào tròng.” Mục Uyển nói.
“Vợ của anh chọn trong một trăm người mới có một, anh có thể không biết năng lực của em sao? Loại người này, ban đầu là kẻ thù nhưng không thể làm hại em, hiện tại thực lực của Hoa Quan Lâm cũng suy yếu, nếu như ông ta có thể duy trì sự bình tĩnh, tiếp nhận sự thật thì nửa đời sau vẫn sống trong vinh hoa phú quý, dù sao cũng là người trong hoàng thất, với lại cũng coi như là chú của em. Nhưng nếu như ông ta còn muốn vùng vẫy giãy chết, vậy chỉ có thể càng lún càng sâu, chết càng nhanh, cứ xem bọn họ nghĩ như thế nào.” Hạng Thịnh Duật hờ hững nói.
“Thật ra suy nghĩ của bọn họ đối với em mà nói cũng không quan trọng, giống như anh nói, chúng ta đã đủ mạnh mẽ rồi, căn bản không cần phải e ngại bọn họ. Nhưng cái mà em muốn làm chính là thái bình, chỉ có thái bình mới có thể càng dốc hết sức lực làm chuyện lợi quốc lợi dân, không phải là những chuyện vụn vặt tào lao. Có lẽ vẫn là chuyện lớn, tiêu hao quá nhiều sức lực, tài lực, không có tâm huyết để làm được chuyện lợi quốc lợi dân thật sự.” Mục Uyển tự hỏi.
“Ừm, em có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.”
“Cho nên...” Mục Uyển dừng lại: “Em muốn chủ động tấn công, chủ động tìm Hoa Quan Lâm để nói chuyện, phân tích lợi và hại với ông ta, để ông ta đừng kiếm chuyện nữa. Em không muốn nội chiến, không muốn làm những chuyện không có ý nghĩa củng cố quyền lực. Thật ra quyền lực này thuộc về ai thì em cũng không quan tâm, em chỉ để ý đến việc em sống có an tâm hay không, làm việc có chính xác hay không, có thể giúp người khác hay không. Tất nhiên, tiền đề là em phải an toàn.”
Hạng Thịnh Duật cau mày: “Em nghĩ như thế nào thì cứ làm như thế đó, anh ủng hộ toàn bộ suy nghĩ và quyết định của em, có anh ở sau lưng dọn sạch hết tất cả chướng ngại cho em, em cứ làm đi, tất cả đã có anh rồi.”
Mục Uyển cảm thấy nói chuyện với Hạng Thịnh Duật sẽ rất dễ chịu.
Anh giống như hậu phương vững chắc của cô, khiến lòng cô yên tĩnh, nội tâm mạnh mẽ, đồng thời cũng dũng cảm mà tiến lên.
“Anh có ý kiến gì không, hoặc là, có gì cần nhắc nhở em không?” Mục Uyển chân thành hỏi.
“Dù sao chuyện này của em cũng không cần gấp gáp, chờ tối nay anh trở về, chúng ta tiếp tục nói chuyện, không cần phải nôn nóng. Sau khi có ý tưởng thì còn có chiến lược, còn có câu nói ABC, còn phương án phải chấp hành, còn phải có hành động cụ thể, chúng ta phải hoạch định rõ ràng.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Ừm, được rồi, bên phía anh thuận lợi không?” Mục Uyển hỏi.
“Anh ra trận thì không có chuyện không thuận lợi, anh đã phát tin tức ra ngoài, sau đó nhận được phản hồi của rất nhiều quốc gia.” Hạng Thịnh Duật nhếch miệng nói rất hăng hái, bài mưu tính kế.
“Vậy cuối cùng không có người cạnh tranh được, trong lòng có cảm thấy oán giận không?” Mục Uyển nhắc nhở.