Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 1415: Chap-1416




Chương 1416: Năng Lực Lãnh Đạo​

CHƯƠNG 1416: NĂNG LỰC LÃNH ĐẠO

Mục Uyển giật giật khóe môi: “Bây giờ đưa tôi đến phòng bảo an đi, tôi có quyền lợi kiểm tra giám sát, nếu như cậu không dám tự mình ra quyết định, có thể đến xin chỉ thị của quốc vương bệ hạ.”

“Đương...đương...đương nhiên, không không không.” An Cách Thụy khẩn trương nói.

Nói xong, chính anh ta cũng thấy ảo não.

Khí thế của Mục Uyển còn lớn hơn trong tưởng tượng của anh ta, đằng trước vài câu đằng sau vài câu, để anh ta không thể cự tuyệt được mệnh lệnh của cô.

Anh ta cúi thấp đầu, làm một động tác mời, cung kính nói: “Phu nhân, mời đi theo tôi.”

Mục Uyển nhẹ nhàng gật đầu: “Làm phiền anh rồi.”

An Cách Thụy đi ở phía trước dẫn đường, không lâu sau đã đến phòng bảo an rồi.

An Cách Thụy lên tiếng chào hỏi với bộ trưởng cục an ninh.

Mục Uyển nhìn bọn họ ở bên trong màn ảnh, có lẽ cô cũng có thể đánh giá được tính cách, thực lực, quyết sách, đoàn thể, còn có lãnh tụ tinh thần.

An Cách Thụy không biết Mục Uyển đang nhìn cái gì, sau chín phút, anh ta tiến lên nhắc nhở: “Phu nhân, chín phút đã trôi qua rồi, ngài nói cho bọn họ thời gian mười phút, bây giờ có muốn đi qua đó không?”

Mục Uyển gật đầu: “Chắc cũng nên đi qua rồi, làm phiền cậu, vất vả cho cậu rồi.”

Mục Uyển nói, sải bước đi về phía trước.

Trong thời gian mười phút, cô xuất hiện trong phòng hội nghị.

Cô nhìn thấy Mạc Yên đang nhìn đồng hồ.

Cô có biết Mạc Yên, là vợ của Hoa Quan Lâm, mẹ của Hoa Tiên.

Là người trầm ổn nhất trong đám người, cũng là người bình tĩnh nhất, thậm chí còn tỏ ra lạnh lùng, giống như không hòa hợp với những người khác, nhưng khí chất kia lại cực kỳ cao quý.

Mục Uyển mỉm cười: “Bắt đầu từ bên trái, giới thiệu từng người đi.”

Người ngồi đầu tiên ở bên trái vốn là Lan Ninh phu nhân, nhưng Lan Ninh phu nhân không ở đây, vị trí thứ nhất là Mạc Yên.

Bà ta vẫn ngồi, không hề đứng lên, nói với Mục Uyển: “Mạc Yên, tôi là phó Bộ trưởng Nội các, lúc trước Nội các có tổng cộng hai vị Phó bộ trưởng, một người là Lan Ninh phu nhân, một người là tôi. Tôi tin tưởng danh hiệu phó bộ trưởng này hẳn là đủ để Bộ trưởng nhớ kỹ, có đúng không?”

Mục Uyển gật đầu: “Rất có sức thừa nhận, hiện tại Lan Ninh phu nhân đang đi du lịch vòng quanh thế giới, tôi cũng vừa mới nhậm chức Bộ trưởng, tôi hẳn là nên đề bạt một Phó bộ trưởng mới, Phó bộ trưởng, bà cảm thấy như thế nào?”

Mạc Yên giật giật khóe miệng: “Loại chuyện này, không phải tôi cảm thấy hữu dụng, nhưng nếu như cô đề bạt Phó bộ trưởng mới, vậy Lan Ninh phu nhân nên làm cái gì, cô có phải hay không nên hỏi ý kiến của bà ta. Hay là cô cảm thấy, cô là bộ trưởng thì có thể một tay che trời, tùy tiện đưa ra quyết định?”

“Ha ha ha.” Mục Uyển cười: “Không biết Phó bộ trưởng đây là nghe không hiểu tiếng người, hay là thích cắt câu lấy nghĩa, tự mình tưởng tượng. Nếu như tôi cảm thấy mình một tay che trời, tùy tiện quyết định, tại sao tôi còn phải hỏi ý kiến của bà? Tôi đã hỏi ý kiến của bà, thì chính là không có ý đó, bà lại cứ cố nghĩ tôi có ý đó, là bà cố ý thêu dệt, bôi đen tôi, hay đây là cách nghĩ ăn sâu bén rễ của bà? Bà cảm thấy tôi khư khư cố chấp, hay cảm thấy vị trí Phó bộ trưởng làm bà uất ức?”

Mục Uyển càng nói càng nghiêm túc, giọng nói càng lạnh lùng, khí chất càng ngày càng lớn, thậm chí còn tràn ngập cảm giác áp bách.

Sắc mặt Mạc Yên hơi tái nhợt một chút, lưng bà ta vẫn thẳng tắp như cũ, nói: “Tôi chưa hề nói những thứ này, hiểu lầm của Bộ trưởng đối với tôi rất sâu sắc. Ý của tôi là, cô nói cô muốn bổ nhiệm một người làm Phó bộ trưởng, ít nhất vẫn phải thông qua hội nghị. Chuyện bổ nhiệm này, có thể lớn có thể nhỏ, không phải là tính toán của một người. Bộ trưởng, cô cảm thấy thế nào?”

Mục Uyển mỉm cười.

Lời nói của Mạc Yên này đang ngấm ngầm hại người.

Cô được bổ nhiệm để trở thành Bộ trưởng, chính là quyết định của một mình Hoa Cẩm Vinh.

Xem ra trong lòng Mạc Yên thấy rất bất bình.

Cho nên mới hỏi một câu nhạy cảm như vậy.

“Là tôi làm không đúng, tôi hẳn là nên soạn văn bản trước để đưa đến hội nghị, để bọn họ thương lượng rồi quyết định. Đúng, chuyện tôi được bổ nhiệm, hình như cũng không hề trải qua hội nghị, tôi cảm thấy không ổn, tôi cũng sẽ soạn văn bản gửi đến hội nghị lần nữa. Bộ trưởng Mạc làm rất tốt, nhắc nhở chuyện đó cho tôi, nếu không chắc là sẽ bị quốc tế chê cười, cảm ơn Bộ trưởng Mạc, người tiếp theo tiếp tục giới thiệu đi.” Mục Uyển trầm ổn nói.

Cô chủ động nói ra vấn đề này, ngăn chặn suy nghĩ và lên án ở phía sau.

Hơi thở, uyển chuyển hàm xúc, bình tĩnh, lại không thiếu năng lực lãnh đạo.

Cũng nói cho mọi người một sự thật, sự mạnh mẽ này của cô, không phải là vị trí Bộ trưởng này mang lại cho cô, mà là do bản thân cô, cho nên mới có thể đảm nhiệm.

Từ lúc bắt đầu cô nên phơi ra sự mạnh mẽ của mình, nếu không thì sau này sẽ có vấn đề phiền phức đếm không nổi.

Làm một người lãnh đạo mới nhậm chức, cô cảm thấy lập uy là chuyện rất quan trọng, điều này liên quan đến năng lực quyết sách và năng lực lãnh đạo sau này.

Người ở dưới không dám không giới thiệu, đứng lên nói.

Mục Uyển không biết cô ta, là phu nhân Bộ trưởng Bộ Giáo dục, nhưng mà người tiếp theo chính là Hạng Tuyết Vy.

Hôm nay Hạng Tuyết Vy trông khác với trước kia, xem ra sắc mặt không tốt, tư tưởng không tập trung.

Nếu là trước kia, bà ta hẳn là người đầu tiên đứng ra phản đối cô.

Bây giờ nhìn bà ta, lệ khí trên người biến mất không ít.

Không nên nha.

Hôm qua không phải bọn họ còn cãi nhau à, bà ta còn tức giận đùng đùng bỏ đi kia mà?

Hạng Tuyết Vy còn quên đến lượt mình giới thiệu, cho đến khi người ở bên cạnh đẩy đẩy bà ta.

Bà ta mới tỉnh hồn lại, nhìn về phía Mục Uyển, trong ánh mắt vẫn lạnh lùng và cao ngạo như cũ.

Sự cao ngạo và lạnh lùng này lại lóe lên một cái rồi biến mất, bà ta cuối đầu, nói: “Tôi không cần giới thiệu bản thân, chắc là cô cũng biết rõ, các vị ngồi ở đây cũng hiểu rõ, người tiếp theo đi.”

Mục Uyển cũng không làm khó, bởi vì mọi người đều biết Hạng Tuyết Vy là mẹ của cô.

Nếu như cô gây khó dễ Hạng Tuyết Vy, rất nhiều người sẵn sàng coi chuyện cười này của cô, mục đích lập uy kia của cô chắc không làm được, bởi vì mọi người sẽ bị chuyện khác phân tán suy nghĩ và cảm giác.

“Tiếp theo.” Mục Uyển lạnh lùng nói.

...

Cuộc họp này, Mục Uyển chủ yếu để bọn họ giới thiệu bản thân.

Lập uy có hiệu quả là tốt rồi, đối với hạng mục chi tiết của Nội các làm, cô vừa đến nên cũng chưa hiểu.

Đúng như cô nghĩ, cuộc họp đầu tiên với tư cách là bộ trưởng, lập uy là được rồi, xử lý mấy chuyện vụn vặt, sẽ phân tán mất hiệu quả.

Cho nên cô đã kết thúc hội nghị trước mười hai giờ, một mình rời khỏi.

Sau khi cô lên xe, ngồi trầm mặc trong xe.

“Phu nhân, cô không sao chứ?” Lã Bá Vĩ lo lắng hỏi thăm.

“Cho tôi thời gian mười phút, tôi xử lý chút tin tức, sau đó sẽ nói cho cậu biết là đi đâu.” Mục Uyển nói.

“Được.” Lã Bá Vĩ đáp.

Mục Uyển nhắm mắt lại, nhớ đến nội dung trong cuộc họp, thông tin đơn giản nhất của những người này, biểu cảm, thái độ, cách nói chuyện, cách nhìn người, đặc biệt không giống nhau.

Cô nhớ lại xong, sau đó lại sắp xếp người quan trọng nhất trong đầu một lần nữa.

Cô đang chuẩn bị gọi điện thoại cho An Cách Thụy, điện thoại di động lại kêu.

Cô nhìn tên của Hạng Thịnh Duật trên màn hình điện thoại.

Cô đã đồng ý với Hạng Thịnh Duật, cho dù có bận cũng phải nhận điện thoại của anh.

Cô hít sâu một hơi, trước cứ nhận điện thoại của Hạng Thịnh Duật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.