Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 1413: Chap-1414




Chương 1414: Biện Pháp Thoát Khỏi Giai Đoạn Thất Tình 2​

CHƯƠNG 1414: BIỆN PHÁP THOÁT KHỎI GIAI ĐOẠN THẤT TÌNH 2

Thực tế, mọi thứ trên thế giới đều có nhân quả, tâm trạng, suy nghĩ của mỗi người, cũng mang tính giai đoạn.

Một ví dụ đơn giản, đồng nghiệp xung quanh bạn đều từ chức, nói cho bạn biết công ty bây giờ tệ bao nhiêu, kém bao nhiêu, bạn cũng biết công ty này rất kém cỏi, muốn tạm rời cương vị công tác, nhưng phía sau là nguy cơ khủng hoảng tài chính, công việc bên ngoài rất khó tìm, những đồng nghiệp rời khỏi cương vị công tác tìm kiếm việc khắp nơi cũng không thể tìm thấy, bạn lại cảm thấy, kỳ thật công ty này cũng không quá kém, ít nhất, sẽ cho bạn công ăn việc làm, do đó, cái nhìn đối với công ty cũng sẽ khác.

Lữ Bá Vĩ bây giờ, không muốn quên bạn gái anh ta, nên mới đau khổ, nên mới cảm thấy cuộc sống không có ý nghĩa.

“Barney có nói với anh nên làm như thế nào hay không, sẽ cảm thấy tốt một chút.” Mục Uyển tiếp tục hỏi.

“Có, kiểm soát đại não và tiềm thức của bản thân.”

“Kiểm soát như thế nào?” Mục Uyển hỏi.

“Anh ấy nói, làm một chuyện mà mình cảm thấy có hứng thú, hơn nữa phải tập trung cả thân lẫn tâm, đại não sẽ không còn thời gian dư thừa để nhớ người kia, tiềm thức cũng tạm thời bị chặn lại, thời gian tôi nhớ về cô ấy càng ngắn, tần suất cô ấy xuất hiện càng ít, xuất hiện càng ít lại càng dễ dàng quên, càng dễ dàng quên thì cảm giác cô độc, tịch mịch, khó chịu cũng sẽ xuất hiện càng ngày càng ít, tôi cũng sẽ lại có được sự vui vẻ từ trong chuyện mà mình cảm thấy hứng thú, bởi vì, làm một việc thành công cũng sẽ sinh ra cảm giác vui vẻ, khiến cho tôi cảm thấy thoải mái, sinh mệnh cũng có ý nghĩa hơn. Sau đó gần như quên đi cô ấy hoàn toàn, tôi có thể bắt đầu một cuộc sống bình thường một lần nữa, một lần nữa tiếp nhận người mới.” Lữ Bá Vĩ thản nhiên nói.

Mục Uyển biết, có thể lý trí anh ta đều đang kháng cự, không muốn quên đi người bạn gái trước của anh ta.

Lý trí cùng tình cảm, giãy dụa, đau khổ và không ngừng giãy dụa.

Cuối cùng, tình cảm sẽ bị bại bởi thực tế, chờ nỗi đau giảm bớt theo thời gian, cũng để cho lý trí chiếm thế thượng phong.

Quá trình này, ngay cả những nhà tâm lý học giỏi hơn nữa cũng không thể tránh được, cũng sẽ phải chịu dày vò, cũng cần thời gian để chữa lành, nhưng nhà tâm lý học biết tại sao, quá trình là gì, nên làm như thế nào, nên thời gian đau khổ, thời gian dày vò sẽ ngắn hơn một chút.

“Vậy thì chọn một chuyện mà bản thân cảm thấy có hứng thú làm trước đi, không phải anh nói muốn cùng nhau làm việc sao, ngoài trừ làm việc ra, anh còn có chuyện gì cảm thấy đặc biệt hứng thú hay không?” Mục Uyển hỏi.

Lữ Bá Vĩ im lặng một phút rồi nói: “Trước đây tôi đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, nguy hiểm tính mạng, ngoại trừ huấn luyện kỹ năng sinh tồn, cái khác, thật sự là không biết, tôi từng nghĩ muốn đi dạy học, nhưng ngẫm lại lại thôi, tôi từng nghĩ đi theo Barney hành trình khắp nơi, nhưng bây giờ, anh ấy đã ổn định rồi, bây giờ tôi lại muốn cùng cô làm những chuyện tốt.”

“Mấy cái này đều là những nhân tố bên ngoài, anh thử tìm kiếm từ sâu bên trong xem bản thân muốn làm gì, hơn nữa, chuyện mà muốn làm ngay lập tức?” Mục Uyển đề nghị.

“Lát nữa lúc cô đi họp, tôi có thời gian sẽ nghĩ lại thử xem, xem bản thân còn muốn làm cái gì?” Lữ Bá Vĩ nghiêm túc nói.

Mục Uyển không ép buộc anh, rất nhiều người, cả đời cũng không biết bản thân muốn cái gì, mấy thứ này đều phải nghĩ thông, phải suy nghĩ cẩn thận, muốn, mới có thể cho bản thân đi làm.

Giống như trước kia cô đã đọc chuyện về Lưu Dung, hồi trước thành tích học tập của Lưu Dung không tốt, tận đến lúc lên cấp ba mới cảm thấy muốn học, hơn nữa, khoảng thời gian thi vào trường đại học không còn bao lâu, chỉ dùng mấy tháng thời gian đã hoàn thành việc nghịch chuyển nhân sinh, lật ngược ván bài.

Do đó, khi một người thức dậy, cảm thấy có chuyện mà mình muốn làm, tự nhiên sẽ cố gắng.

Cũng chỉ có bản thân muốn cố gắng, hiệu quả mới gấp mấy chục lần so với người khác, thậm chí là gấp mấy trăm lần.

Chẳng mấy chốc, Mục Uyển đã đến nội các.

Dưới sự bảo vệ của Hạng Thượng Duật, đã đến nơi an toàn.

Lúc cô đến nội các, mọi người đã tới rồi.

Nội các của nước M cũng tương tự nước A, phần lớn đều là nữ giới, mấy người phụ nữ này tự mình nắm giữ một vài chức vị quan trọng, hoặc là vợ của một vài người có chức vị quan trọng, chủ yếu xử lý một vài việc như vấn đề dân sinh.

Các đề xuất quan trọng cũng sẽ đệ trình lên quốc hội, cuối cùng được quốc hội đưa ra quyết định.

Cô nhìn thấy vị trí chiếc bàn cao nhất bên phải có viết tên mình phía trên.

Bên trên vị trí cao nhất bên trái viết phu nhân Lan Ninh.

Nhưng phu nhân Lan Ninh đã xuất ngoại, chỉ sợ cũng chỉ còn là một cái bài trí, thú vị thú vị.

Cô ngồi xuống vị trí của mình, có thể cảm giác rất nhiều ánh mắt dừng trên người cô, cũng có thể cảm giác có vài người đang cố ý tránh né cô, ánh mắt lóe ra liếc nhìn cô một cái rồi chuyển qua nơi khác, lại liếc trộm về phía cô.

Còn có một vài người, dường như thành lập thành nhóm nhỏ, đang nhỏ giọng nói gì đó.

Mục Uyển rất im lặng, vẫn trầm ổn, bĩnh tĩnh như mọi khi.

Đây là lần đầu tiên cô tham gia quốc hội của nước M, càng không nói gì càng không bại lộ, càng không bại lộ người khác mới càng không dễ làm khó cô.

Sau khi chờ mười phút, Hoa Cẩm Vinh vừa từ ngoài cửa đi vào, vừa hơi nghiêng người nói gì đó với người đàn ông bên cạnh, tận đến khi vào phòng họp, ông mới dừng cuộc nói chuyện với người đàn ông bên cạnh, chuyển mắt lên người Mục Uyển.

Mục Uyển thấy Hoa Cẩm Vinh đang nhìn cô, khẽ nhếch khóe miệng lên, vẫy tay, xem như chào hỏi, nhưng cũng không lên tiếng, vẫn khiêm tốn, bình tĩnh như trước, tràn đầy khí phách, lại ung dung cao quý.

Hoa Cẩm Vinh quay đi, đi đến trước chỗ ngồi của mình.

Ông đứng, những người khác cũng không dám ngồi, đều đứng lên.

Hoa Cẩm Vinh ý bảo mọi người ngồi xuống, nói: “Gần đây, nước M xảy ra rất nhiều chuyện, đặc biệt xung quanh tôi cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, chuyện của tôi, mọi người cũng biết, trên thế giới này tràn ngập thăng trầm, tràn ngập sự khó lường, cùng không thể kiểm soát, thậm chí là không thể cưỡng cầu, tôi nghĩ, tôi thực sự đã già.”

Hoa Cẩm Vinh nói như vậy, mọi người cũng không dám thở mạnh.

Có vài người trong số bọn họ đặt tầm mắt trên người Mục Uyển.

Mục Uyển chỉ bình tĩnh nhìn Hoa Cẩm Vinh, chờ ông tiếp tục nói.

“Nội các, ban đầu được hoàng hậu của chúng ta quản lý, bây giờ bà ấy đã mất, tôi cảm thấy vô cùng đau thương, có đôi khi, giống như nhìn thấy bà ấy đang ở bên người, không biết khi nào tôi có thể thoát khỏi cảm xúc đau thương này.” Hoa Cẩm Vinh thoạt nhìn rất bi thương nói.

Mục Uyển hạ mắt xuống, hàng mi dài phủ xuống, che khuất thần sắc trong mắt.

Trên thế giới này có quá nhiều người đang diễn trò.

Nhìn đủ, nhưng không thể nói rõ, có lẽ, là sự nhân từ giành cho người khác, cũng chính là sự từ bi đối với chính mình.

“Bây giờ tôi muốn bổ nhiệm phu nhân An Ninh làm chủ tịch nội các, thứ nhất, phu nhân An Ninh vì quốc gia đã có rất nhiều cống hiến to lớn, thứ hai, phu nhân An Ninh vốn là chủ tịch nội các khi còn ở nước A, không chỉ quen thuộc, còn có rất nhiều cống hiến cho nước A, tôi tin tưởng cô ấy có thể đảm nhiệm. Thứ ba, tôi thật sự đã già rồi, đời này, cũng sẽ không cưới vợ nữa...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.