Chương 1412: Phân Biệt Đúng Sai, Thấu Tình Đạt Lý
CHƯƠNG 1412: PHÂN BIỆT ĐÚNG SAI, THẤU TÌNH ĐẠT LÝ
Mục Uyển gật đầu: “Em biết rồi, nhất định sẽ nhận, nếu em chưa kịp nghe, cũng sẽ gọi ngay lại cho anh lúc nhìn thấy cuộc gọi nhỡ, được rồi, anh nhanh đi làm đi, em cũng phải đi làm một bản PDF rồi, sau đó còn phải mở cuộc họp, em đã tiếp nhận rồi thì muốn làm cho tốt, không thể làm kém hơn so với phu nhân Lan Ninh, một đám ánh mắt còn đang nhìn chằm chằm em.”
“Đừng tạo ra quá nhiều áp lực cho bản thân, đừng quên, em còn có anh, chuyện không giải quyết được thì để anh ra tay, không có chuyện anh không giải quyết được.” Hạng Thượng Duật hứa hẹn.
Mục Uyển khẽ mỉm cười.
Có thể là bởi vì có Hạng Thượng Duật, tâm trạng cô rất bình tĩnh, hơn nữa cũng không cảm thấy mình không thể làm tốt chuyện này.
“Em biết rồi.” Mục Uyển nói xong, chủ động hôn lên mặt Hạng Thượng Duật một cái.
Hạng Thượng Duật vui vẻ, cũng hôn lên mặt Mục Uyển một cái, lúc này mới vui vẻ rời đi.
Có lẽ anh thật sự luyến tiếc cô, lúc rời đi vẫn quay đầu lại.
“Này, chú ý đường đi, sắp đến cầu thang kìa.” Mục Uyển nhắc nhở nói.
“Trong lòng anh nắm chắc mà.” Hạng Thượng Duật nói, nở nụ cười tươi.
Lúc anh cười rộ lên rất giống ánh nắng mặt trời, có thể là do bộ dáng anh đẹp trai đi, rất dễ nhìn.
Hạng Thượng Duật đi đến chỗ thang máy.
Mục Uyển sợ anh còn không đi, dù sao đều có việc phải làm.
Sự yêu thích của anh, cô nhìn thấy là được.
Nhưng, cũng lo lắng tình cảm sẽ trở nên lạnh nhạt.
Thật ra cô là một người nhạy cảm, rất nhiều chuyện đều chịu đựng không nói, không làm, sợ bản thân sẽ thất vọng.
Cô không cho Hạng Thượng Duật có cơ hội, đẩy cửa ra đi vào.
Hai ngày qua cô không đến, mặc dù đã đọc tư liệu nhân viên khi ở nhà, cái Hạng Thượng Duật đưa cô rất chi tiết, nếu muốn nhớ kỹ thì phải tốn một chút thời gian và tinh lực.
Trước tiên cô xem qua công việc, đơn giản phân nó thành chuyện quan trọng, chuyện quan trọng không khẩn cấp, chuyện khẩn cấp không quan trọng và chuyện không quan trọng không khẩn cấp.
Cô còn phải viếng thăm nước A.
Cô gọi điện thoại cho Đổng Mạn Tuyết: “Bộ trưởng Đổng, đến văn phòng của tôi một lát.”
Lúc Đổng Mạn Tuyết đi vào, vẻ mặt có chút quái dị, không dám nhìn Mục Uyển, ánh mắt tránh né.
Mục Uyển có thể mơ hồ biết được nguyên nhân khiến cô ta kỳ quái như vậy.
Dù sao lúc trước bởi vì lập trường bất đồng, đấu đá lẫn nhau, chắc chắn cũng rất xấu hổ khi gặp lại.
Mục Uyển mỉm cười, nói: “Ngồi đi.”
“Bộ trưởng Mục.” Đổng Mạn Tuyết gọi một tiếng rồi ngồi xuống trước bàn làm việc, hai tay đan chéo, cúi đầu xuống.
“Qua mấy ngày nữa tôi muốn đi viếng thăm nước A, còn cần cô sắp xếp một chút.” Mục Uyển nói.
Đổng Mạn Tuyết dừng lại một chút, kinh ngạc nhìn về phía Mục Uyển: “Cô... Chuyện này, để cho tôi sắp xếp? Tôi tưởng...”
“Cô tưởng gì, tưởng tôi gọi qua qua đây vì khuyên cô từ chức?” Mục Uyển trực tiếp nói ra.
Đổng Mạn Tuyết lại dừng một chút, cúi đầu xuống.
“Cô nghĩ phu nhân Lan Ninh là kiểu người như thế nào?” Mục Uyển hỏi.
Đổng Mạn Tuyết hít sâu một hơi, nói: “Phu nhân Lan Ninh thực ra là một người rất tốt, nếu muốn nói đến sai lầm, có lẽ là do vận mệnh an bài, bà ấy sai ở việc vì quá yêu con gái mình, muốn con gái mình ra hồn, cho nên mới ngăn cản người của cô rồi trở thành hai bên đối địch, tôi cảm thấy cũng không thể nói ai đúng ai sai, các vị vua thời xưa đều là thắng làm vua thua làm giặc, lập trường bất đồng mà thôi.”
Mục Uyển mỉm cười: “Cho nên cô cảm thấy thật ra phu nhân Lan Ninh vẫn là người rất giỏi, đúng không?”
“Vâng, bà ấy đã làm rất nhiều chuyện tốt, nhưng vì một việc làm sai trái, trở thành kẻ thù của cô và ngài Hạng, những chuyện khác thật ra đều đáng giá ca công tụng đức, tôi ở bên cạnh bà ấy nhiều năm như vậy, rất rõ ràng.” Đổng Mạn Tuyết dứt khoát nói ra.
“Đúng vậy, bà ấy giỏi như vậy, người mà bà ấy chọn theo bên cạnh, tôi tin chắc cũng có tầm nhìn độc đáo của bà ấy. Hiện giờ, cô cũng biết, vận mệnh thần kỳ như vậy, bà ấy là mẹ của tôi, vừa rồi lúc cùng cô nói chuyện, tôi đã biết cô là một người có năng lực giao tiếp và giải quyết công việc, tôi cũng hiểu cô là một người phụ trợ tốt, trong công ty không có ai quen thuộc các nghiệp vụ và quy trình hơn cô, cũng không ai có thể hiểu biết như cô. Nếu trước đây trong lòng cô có vướng mắc, bây giờ có thể buông xuống, lúc trước là bởi vì lập trường bất đồng, hiện giờ phu nhân Lan Ninh là mẹ của tôi, lập trường của chúng ta cũng thống nhất, bây giờ bắt đầu làm việc cho tốt là được.” Mục Uyển nói.
“Được, tôi biết rồi, cô thật sự là một người có lòng khoan dung.” Đổng Mạn Tuyết nói.
“Tôi không phải là một người khoan dung, chỉ là tôi đã hiểu chuyện từ nhỏ, phân biệt rõ đúng sai, biết được chuyện gì là đúng. Một giờ sau mở cuộc họp, cô sắp xếp một chút đi.” Mục Uyển nói.
“Được, phu nhân.” Đổng Mạn Tuyết cung kính nói rồi đứng lên đi ra ngoài.
Mục Uyển vừa định làm PDF, di động lại vang lên, hiển thị một số điện thoại lạ.
Cô vốn định cúp máy lại nghĩ lại một chút, người luôn hiếu kỳ mà, số này thoạt nhìn là số điện thoại di động, cô nhận điện thoại.
“Xin chào, phu nhân An Ninh, tôi là An Cách Thụy, mười giờ sáng ngày hôm nay có quốc hội nội các, mời cô đến tham gia, cô có thời gian không?” An Cách Thụy nói.
An Cách Thụy, Mục Uyển là đây là nhân vật số một.
Ông ấy là thư ký trưởng của nội các, chuyên môn phụ trách các chuyên vụ nội các.
“Hôm nay nội các họp sao? Lúc trước nói để cho phu nhân Lan Ninh đại diện, bây giờ phu nhân Lan Ninh lại xuất ngoại, quốc hội lần này do ai tổ chức?” Mục Uyển cẩn thận hỏi lại.
“Là quốc vương bệ hạ, phu nhân vẫn nên qua đây một chút, quốc vương bệ hạ cũng sẽ đến.” An Cách Thụy nói.
“Tôi biết rồi, mười giờ đúng không.” Mục Uyển xác nhận lại.
“Đúng vậy.”
“Ừm.” Mục Uyển đáp, cúp điện thoại.
Cô suy nghĩ một chút, trực tiếp gọi điện thoại qua cho Hạng Thượng Duật.
Sau ba tiếng chuông điện thoại, Hạng Thượng Duật đã trả lời.
“Vừa lúc anh đang nhớ em thì em lại gọi điện thoại qua, thật trùng hợp.” Hạng Thượng Duật cười nói.
“Lúc nãy một người tự xưng là An Cách Thụy gọi điện thoại cho em, nói muốn em đi tham gia quốc hội nội các, chuyện này anh có biết không?” Mục Uyển hỏi.
“Không biết, lúc trước nói để cho phu nhân Lan Ninh làm vị trí chủ tịch nội các, nhưng phu nhân Lan Ninh lại xảy ra chuyện, anh từng có ý định cho em làm giám sát chủ tịch nội các, nhưng bây giờ phu nhân Lan Ninh không phải chủ tịch nội các, hơn nữa, nội các không thể một ngày không có chủ, anh cảm thấy bọn họ sẽ bổ nhiệm em làm chủ tịch nội các, em có thể đi xem thử xem.” Hạng Thượng Duật nói.
“Chuyện lớn như vậy, bên Hoa Cẩm Vinh lại không thông báo trước, em có chút lo lắng, có thể là âm mưu của người nào đó không?” Mục Uyển cẩn thận nói.
“Yên tâm, người của anh sẽ đưa em an toàn qua đó, không có vấn đề gì, nhưng nếu em vẫn lo lắng, có thể gọi điện thoại trước cho Hoa Cẩm Vinh, hỏi ông ấy mục đích chính, em cũng dễ dàng chuẩn bị tốt hơn, chuyện của nội các em từng giải quyết qua, cho dù có tiếp nhận tới tay hẳn là không khó, nếu có khó khăn gì, anh luôn ở đây, không có chuyện gì mà anh không thể giải quyết.” Hạng Thượng Duật nói một cách chắc chắn.
Mục Uyển cười khẽ ra tiếng, Hạng Thượng Duật vẫn không thay đổi sự kiêu ngạo của anh.
Nhưng cô cũng biết, anh kiêu ngạo như vậy, cũng vì để cho cô an tâm, cũng như anh nói, nếu anh bắt đầu kiêu ngạo, vì có thể vẫn luôn kiêu ngạo, anh nhất định phải luôn luôn cố gắng, luôn luôn mạnh mẽ, nếu không sẽ bị vả mặt, rất khó coi...