Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 1407: Chap-1408




Chương 1408: Đi Theo Gió Thổi…​

CHƯƠNG 1408: ĐI THEO GIÓ THỔI…

Nhưng lúc đàn ông yêu bạn, lời nói ra cũng vì muốn đạt được tình yêu của bạn, vì lúc đó anh ta muốn bạn vui vẻ, hoặc là muốn đạt được mục đích tương ứng.

Cho dù như thế nào, vào lúc nói những lời này thì giữa hai người vẫn rất ngọt ngào.

Nhưng mà không nên tin vào tình yêu cả đời, chỉ nên tin vào tình cảm trước mắt là được rồi.

Yêu, cả một đời, cần tốn quá nhiều thời gian và sức lực để vun đắp, hơn nữa, còn sự cố gắng của cả hai người, cũng cần sự bao dung và mài giũa giữa hai người.

Càng cần bạn không ngừng nâng cao bản thân, trở thành một người ưu tú hơn, xứng đáng được người khác yêu thích cả đời.

Hạng Thịnh Duật quan sát vẻ mặt của Mục Uyển: “Xem em hình như cũng không vui gì mấy nhỉ? Em không thích hả?”

Mục Uyển cong môi mỉm cười, nhìn Hạng Thịnh Duật, ánh mắt ôn nhu, đầy sự dịu dàng: “Em thích, rất thích luôn, cảm ơn anh đã vì em như vậy, em nghĩ nếu như tối nay nhìn thấy thì chắc là sẽ càng đẹp hơn.”

“Những lời này của em có cảm giác hình thức quá, cảm thấy thật giả, trong mắt của em cũng không có sự đặc biệt thích như em nói.” Hạng Thịnh Duật nhìn kỹ vào mắt của Mục Uyển.

Trong nháy mắt cô nhìn thấy thì cảm thấy rất lãng mạn, giống như tâm trạng cái đêm mà anh cầu hôn cô.

Nhưng mà hai chữ “mãi mãi” này, cô thật không dám tin tưởng.

Bởi vì không muốn muốn mong đợi, sẽ khiến trái tim của mình lạnh nhạt, bởi vì lạnh nhạt rồi, trong mắt cũng không có bao nhiêu nhiệt tình.

“Em thật sự thích mà, cảm ơn anh đã làm tất cả vì em.” Mục Uyển dịu dàng nói.

Hạng Thịnh Duật nhướng mày: “Thái độ nói chuyện này của em giống như đang nói lời từ biệt, chữ cảm ơn này là được dùng giữa người không thân thuộc, lời nói giữa những người sắp xa nhau. Em không cần nói cảm ơn với anh, những chuyện mà anh làm vì em đều là anh can tâm tình nguyện, anh thích em bao nhiêu, chắc là em cũng biết mà.”

Cô biết chứ: “Chính là cảm thấy thật sự cảm động, không biết nói cái gì, chỉ có thể biểu đạt tấm lòng hiện tại của em, cho nên mới nói chữ cảm ơn này, loại cảm động này là thâm nhập vào sâu trong lòng.”

Hạng Thịnh Duật nhìn ánh mắt của Mục Uyển, anh muốn nhìn rõ cảm xúc trong mắt cô, nhưng lại không biết từ lúc nào, anh đã không thể nhìn thấu trong lòng của đang nghĩ gì.

Cảm giác nhìn không thấu này khiến anh cảm thấy hoảng loạn.

“Em nói thật là thật hay là giả?” Hạng Thịnh Duật hỏi không chắc chắn.

Mục Uyển nở lục cười, cô kiễng mũi chân hôn một cái lên mặt anh: “Thật sự, cái em thích chính là tấm lòng của anh đối với em.”

“Em thích là tốt rồi, đi thôi, ăn sáng thôi, anh cũng đói rồi.” Hạng Thịnh Duật vừa nói vừa nắm tay Mục Uyển.

Lòng bàn tay của anh rất ấm áp, khiến cô có cảm giác dễ chịu.

Cô nhìn Hạng Thịnh Duật: “Một thời gian dài rồi anh không luyện thân thủ, sức khỏe sẽ không bằng người khác không?”

Hạng Thịnh Duật mím môi: “Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, cho dù Sở Nguyên với Sở Giản cộng lại cũng không đánh nổi anh. Em yên tâm đi, lúc trước anh đã từng nói với em, võ không chỉ là động tay mà còn phải động não, cho nên anh là người mạnh nhất trên đời này, không ai có thể chống nổi.”

Mục Uyển kéo kéo khóe miệng, cong môi nở nụ cười.

Trước kia, Hình Thiên trong lòng cô cũng là thiên hạ đệ nhất.

Cuối cùng cũng có một ngày, khi cô nhớ đến cái tên Hình Thiên này, cô không cảm thấy tiếc nuối hay buồn bã, nhưng mà cũng không thể thoát ra khỏi trái tim của mình được.

Thời gian là một liều thuốc tốt, sự tê tâm liệt phế lúc đầu, đau khắc cốt ghi tâm, đến bây giờ cũng chỉ còn lại chút tiếc nuối và buồn bã. Qua một thời gian ngắn nữa, khi nghĩ đến cái tên Hình Thiên này, chắc là trong lòng cô sẽ không gợn sóng.

Cho nên, người thất tình hơi nhớ dai, bây giờ bạn rất buồn, rất đau khổ, cảm thấy không có anh ta, cả thế giới đều là màu đen hắc ám, không có niềm vui, cảm thấy rất cô đơn, làm gì cũng không có sức lực, chuyện gì cũng không muốn làm, cho dù đang nằm trên giường cũng cảm thấy buồn bã như cũ, lòng đau như cắt, đau đến mất ngủ.

Nhưng cũng không sao cả, đây là tình huống mà mỗi một người thất tình đều phải đối mặt.

Nhưng mà chỉ cần trải qua đoạn thời gian này là tốt rồi.

Quá khứ trôi qua, rồi đã từng khiến bạn yêu muốn chết đi sống lại, sẽ biến mất trong thế giới của bạn.

Bạn không muốn bước vào cuộc sống của anh ta lần nữa, anh ta cũng không được bước vào cuộc sống của bạn lần nữa.

Chuyện mà chúng ta cần xử lý là ngày tháng đau khổ trong thời gian thất tình, chấp nhận đau khổ, mỗi người đều sẽ có kinh nghiệm, sau đó đặt suy nghĩ của mình vào một chuyện khác khiến bạn hứng thú hơn, thức tỉnh bản thân, làm cho bản thân trở nên tốt hơn. Sau đó, bạn sẽ gặp được người thật sự thuộc về bạn, chắc chắn sẽ tốt hơn người trước.

Bọn họ đến trước bàn ăn, Hắc Muội cũng rất hiểu, đã bưng đồ ăn sáng đến.

Mục Uyển nhìn thấy có bánh bao hấp, cô rất kinh ngạc, hỏi Hắc Muội: “Bánh bao hấp này là do em làm hả? Em cũng biết làm bánh bao hấp nữa ư?”

“Không phải đâu, cái này là sáng nay em đã ra ngoài mua.” Hắc Muội nói.

Mục Uyển càng cảm thấy kinh ngạc hơn, cô ấy dậy rất sớm.

Sau khi cô thức dậy cũng chưa từng nhìn thấy Hắc Muội ra ngoài.

“Em dậy sớm như vậy à, tối qua em ngủ lúc mấy giờ?” Mục Uyển kinh ngạc hỏi.

Hắc Muội thành thật nở nụ cười: “Chắc là mười giờ rưỡi, em dậy lúc năm giờ rưỡi, sau đó em đi mua bánh bao hấp, còn có bánh ngọt tiểu mễ, nhưng canh đậu hũ là do em làm đó.”

“Oa, Hắc Muội của chúng ta giỏi như vậy a, nhưng mà em ngủ có nhiêu đó cũng không sao hả? Có cảm thấy mệt mỏi rã rời không?” Mục Uyển quan tâm hỏi.

Hắc Muội mỉm cười lắc đầu: “Sẽ không đâu ạ, buổi trưa ở trường em có thể ngủ trưa mà, tinh thần của em rất tốt.”

“Nghe Lã Bá Vĩ nói hôm qua em đến nhà bạn học chơi, chơi có vui không?” Mục Uyển cười hỏi.

Hắc Muội lại cong môi mỉm cười lần nữa, nói: “Có một người bạn lớp trên ức hiếp cô ấy, đúng lúc bị em nhìn thấy, nên em cứu cô ấy, cô ấy kể cho mẹ nghe. Mẹ cô ấy đến trường, còn mua socola cho em nữa, nói là mời em đến nhà cô ấy làm khách, cho nên ngày hôm qua em đi rồi, còn đi cùng mấy bạn học khác nữa, sau đó bọn họ đều bằng lòng làm bạn với em.”

Mục Uyển nhìn Hắc Muội vui vẻ, cô cũng thấy vui vẻ theo.

Cô ấy vẫn còn nhỏ, muốn làm bạn với mấy người cùng tuổi, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau náo loạn, cùng nhau trải qua cuộc sống mà ở độ tuổi của cô nên có.

“Không sao đâu, nhưng em không được để cho các bạn của em biết thân phận của mình.” Mục Uyển nhắc nhờ.

“Em biết rồi thưa phu nhân. Vậy, phu nhân, em ra ngoài làm việc nha.” Hắc Muội nói, xoay người đi ra khỏi phòng bếp.

Hạng Thịnh Duật cũng biết được lo lắng của Mục Uyển.

Mục Uyển là Bộ trưởng Bộ ngoại giao, là con gái của Hoa Cẩm Vinh, người ở bên cạnh cô cũng cần phải thận trọng hơn.

Đặc biệt là Hắc Muội, một cô gái ngây thơ đơn thuần.

“Em có nghĩ là nên tìm cho Hắc Muội một người giám hộ, em ấy cũng mới mười lăm tuổi, vẫn là trẻ vị thành niên.” Hạng Thịnh Duật nói.

“Người giám hộ của em ấy không phải là em ư? Chỉ là...” Ánh mắt Mục Uyển ảm đạm đôi chút: “Không biết người giám hộ của em ấy là em, đối với em ấy mà nói, là chuyện tốt hay là chuyện xấu? Em thấy lo lắng, cũng thấy băn khoăn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.