Chương 1405: Oa, Oa, Thật Lợi Hại
CHƯƠNG 1405: OA, OA, THẬT LỢI HẠI
Trong lòng Hạng Thịnh Duật cũng rất cảm động, cũng cảm thấy vội vàng trở về như vậy thật sự rất đáng giá, có thể nghe được những lời này của cô cho dù chết cũng không sao cả.
"Về sau nên thường xuyên đến thăm hoặc là để tôi tới đây, cố gắng ở cùng nhau nhiều hơn, một mình tôi ở bên ngoài cũng lo lắng cho sự an toàn của em, vẫn may là em lý trí, lần trước không bị lừa, nếu không thì sẽ rất tồi tệ.” Hạng Thịnh Duật cảm thán nói.
"Bây giờ anh có mệt không? Có muốn nghỉ ngơi một lát không?” Mục Uyển hỏi, lo lắng nhìn Hạng Thịnh Duật.
Lúc đầu thật sự anh rất mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy cô thì không còn cảm thấy như vậy nữa, lắc đầu: “Lúc ở trên máy bay tôi đã ngủ rồi, tôi mang quà đến cho em, Lã Bá Vĩ đi lấy rồi.”
Vừa rồi Lã Bá Vĩ nói, Hạng Thịnh Duật giao nhiệm vụ cho anh ta.
"Có chuyện này, anh xem, chung quanh có cô gái nào phù hợp với Lá Bá Vĩ không, bây giờ anh ta quyết định đi theo tôi nhưng đôi khi tôi nhìn thấy một mình anh ta có cảm giác rất cô độc.” Mục Uyển nói.
"Anh ta cô độc không phải là vì không muốn có bạn gái mà là vì lý do khác.” Hạng Thịnh Duật vạch trần.
"Nếu có bạn gái anh ta cũng sẽ có trách nhiệm hơn, tương lai cũng phải kết hôn sinh con sẽ lại càng có trách nhiệm, anh ta có mục tiêu của mình, đôi khi chăm sóc người khác cũng là ý nghĩa cả đời.” Mục Uyển nói.
"Ừm, nghe lời này của em dường như cũng rất có lý, sau này tôi sẽ lưu ý, có cô gái nào tốt sẽ giới thiệu cho anh ta, có điều trong lòng tôi không để ý tới cô gái nào, nếu không Sở Giản cũng sẽ không bị An Kỳ lôi kéo đi, Sở Giản rất ghét con gái, tôi cảm thấy Lã Bá Vĩ không thích như vậy, loại chuyện này thật ra cũng phải do duyên phận.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển nghĩ lại cũng thấy như vậy.
Trên thế giới này, rất nhiều chuyện cũng không thể miễn cưỡng, đặc biệt là tình yêu.
"Thế nhưng có đôi khi nhìn thấy tâm trạng của anh ta không tốt tôi cũng cảm thấy trong lòng cũng không thoải mái." Mục Uyển thật sự bày tỏ.
"Có thể là bởi vì em coi anh ta như một người bạn, tối nay ăn gì, bây giờ tôi cảm thấy hơi đói bụng, ở trên máy bay chỉ ngủ cũng chưa được ăn cơm.” Hạng Thịnh Duật nói.
"Làm đồ ăn cung đình, còn có cả Mao Huyết Vượng, còn có một chút đồ ăn thừa từ bữa trưa, anh nghỉ ngơi một lát khoảng ba mươi phút là có thể ăn cơm, hôm nay Hắc Muội và Lã Bá Vĩ cũng không ăn cơm ở nhà." Mục Uyển nói.
Khóe miệng Hạng Thịnh Duật khẽ cong lên, ánh mắt có chút mập mờ liếc về phía Mục Uyển, trong con mắt lóe sáng: “Lời này của em là đang ám chỉ cho tôi sao?”
Mục Uyển sửng sốt một chút, cô nói chuyện này với anh ta thật sự cũng không phải vì muốn ám chỉ điều gì cho anh ta.
Nhưng bị Hạng Thịnh Duật nhắc nhở một câu khiến cho suy nghĩ của cô cũng trở nên sai lệch.
Hạng Thịnh Duật bận rộn nhiều ngày như vậy, nghỉ ngơi mới là quan trọng nhất.
"Không ám chỉ gì hết, anh nghỉ ngơi một lát đi, nấu cơm tối xong tôi sẽ gọi anh.” Mục Uyển nói, mặt lại phiếm hồng.
Hạng Thịnh Duật mỉm cười, tâm trạng không tệ: "Tôi đi tắm trước đã, tắm rửa xong sẽ xuống với em, lúc đó cũng đã gần đến giờ ăn cơm.”
"Như vậy cũng được, vậy anh đi tắm đi." Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật ôm eo Mục Uyển, cúi đầu hôn một cái lên trán cô, lưu luyến không rời buông cô ra đi lên lầu.
Mục Uyển cũng đi vào phòng bếp, tiếp tục nấu cơm.
Anh ta trở về lòng cô cũng yên tâm hơn, cả người đặc biệt thoải mái.
Hai mươi phút sau, Hạng Thịnh Duật từ trên lầu đi xuống.
Anh gội đầu và sấy tóc.
Vì vừa mới gội đầu xong nên trên người con mang mùi thơm của dầu gội đầu, sạch sẽ, thơm tho.
"Em nấu món gì vậy, thơm quá, dường như trước kia tôi chưa từng được ăn.” Hạng Thịnh Duật nói, thuận tay ôm eo Mục Uyển, ánh mắt cũng không nhìn vào trong nồi mà đặt ở trên người cô.
"Anh nếm thử đi, tôi làm hai món ăn rất nổi tiếng đó.” Mục Uyển nói.
"Ý của tôi là, dường như tôi chưa từng được ăn món ăn do chính tay em làm có đúng không? Hay là tôi nhớ nhầm rồi? Lần trước ba mẹ tôi tới em cũng không có làm? Mao Huyết Vượng cái gì đó?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Loại chuyện nhỏ nhặt này, Mục Uyển cũng không nhớ.
Anh nói chưa được nếm qua thì là chưa nếm qua đi.
"Mao Huyết Vượng sẽ hơi cay nhưng cũng không cay quá, tôi cho tương ớt nếu anh vẫn cảm thấy cay thì có thể lấy một cốc nước đến, lúc ăn nhúng qua một chút sẽ bớt cay.” Mục Uyển đề nghị.
"Tôi vẫn có thể ăn một chút cay, em mà làm chắc chắn ăn sẽ rất ngon, tôi đoán với món Mao Huyết Vượng kia mình có thể ăn hai bát cơm.” Hạng Thịnh Duật nói, một lần nữa ôm eo Mục Uyển.
Cô rất mềm mại, ở trong vòng tay của anh ta khiến anh ta cảm thấy dễ chịu, còn có cảm giác thân thuộc, hơn nữa, càng ôm cô trong lòng lại cảng thoải mái.
Mục Uyển để anh ta ôm một lúc không nói gì, để anh ta ôm mình trong lòng cô cũng thấy thoải mái.
Đây có lẽ giống như trong truyền thuyết, hai người yêu nhau ở cùng một chỗ với nhau cho dù không nói lời nào, cho dù không hề làm gì, chỉ là ôm nhưng thật sự giống như họ có thể có cả thế giới.
Mục Uyển để anh ta ôm mấy phút: "Có thể ăn rồi, không phải anh đang đói bụng sao?"
"Ăn xong em đi cùng tôi tới chỗ này.” Hạng Thịnh Duật nói.
"Nói giống như tôi ăn xong sẽ đi chỗ khác vậy, vốn là không ra khỏi cửa, hơn nữa, anh cũng đã trở về rồi thì ngay mai tôi có thể đi làm được chưa, mấy hôm nay tôi vẫn luôn không đi làm.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật gật đầu: "Một lát nữa tôi sẽ sắp xếp một chút, em có thể đi làm, có phải ở nhà rất nhàm chán đúng không?”
"Có chút, cho nên bết kể lúc nào cũng muốn làm việc, cần phải có việc để làm nếu không sẽ rất nhàm chán, nhàm chán lâu thì trạng thái tinh thần sẽ không được tốt, đúng không?” Mục Uyển hỏi.
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật vô cùng dịu dàng: "Em muốn làm việc chắc chắn tôi sẽ ủng hộ một trăm phần trăm, cho dù em muốn làm việc gì tôi cũng sẽ ủng hộ, lần này là tôi hơi kích động, tôi giải quyết chuyện của Thẩm Diên Dũng nhưng lại kéo em vào trong vòng xoáy này là tôi không đúng, lúc đấy tôi tính toán mọi chuyện không kỹ, thật xin lỗi.”
Mục Uyển thản nhiên nhìn anh ta: "Nếu như anh làm gì cũng đều đúng theo ý anh vậy anh chính là thần tiên chứ không phải người thường nữa rồi, người quá thông minh thì sẽ không thể sống lâu, bởi vì thần tiên không phải người thường nên luôn luôn phải rời đi trước, tôi thà để anh làm một người bình thường còn hơn, hơn nữa anh cũng đã nói chuyện của Thẩm Diên Dũng rất khẩn cấp, trong tình huống khẩn cấp cũng không cho phép anh suy nghĩ được quá nhiều, anh đi gấp như vậy tôi hiểu và cũng rất thông cảm.”
"Yên tâm, tôi sẽ không để cho người của Sở Dã Bạch có cơ hội làm tổn thương đến em.” Hạng Thịnh Duật nói.
"Tôi có một suy nghĩ, anh xem, Sở Dã Bạch vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh chủ yếu là vì tài nguyên trên tay anh, bây giờ anh không hợp tác với bọn họ thật ra bọn họ vẫn sẽ nhìn chằm chằm vào tài nguyên trong tay anh, đề phòng anh, trong lúc nhất thời anh cũng không thể đạt được, có thể làm thế này không, chính là anh tiến hành đấu thầu trong cả nước chia tài nguyên trong tay thành mười mấy phần bán ra ngoài, một mặt mười mấy người kia sẽ hạn chế lẫn nhau, một mặt khác có mười mấy phần này nên bọn họ cũng không thể một mình độc quyền được, thời điểm đấu thầu anh phải tìm người có quyền lực, có sức lực ngang nhau, điều quan trọng hơn chính là...”