Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 1403: Chap-1404




Chương 1404: Đó Là Một Tia Nắng Sưởi Ấm Trái Tim​

CHƯƠNG 1404: ĐÓ LÀ MỘT TIA NẮNG SƯỞI ẤM TRÁI TIM

Mục Uyển thở dài một hơi.

Lã Bá Vĩ thấy Mục Uyển thở dài một hơi liền hỏi: "Phu nhân đang có chuyện gì phiền lòng sao?"

"Không có, chính là suy nghĩ nhiều mấy chuyện thôi. Ăn cơm đi." Mục Uyển cúi đầu ăn cơm.

Sau bữa ăn, cô đem những thứ cần thiết viết lại đưa cho Lã Bá Vĩ để anh ta đi mua đồ ăn, Mục Uyển lại lên trên mạng tìm kiếm một chút tài liệu và mua một đống sách lớn, tất nhiên là mua hai phần.

Cô đã đồng ý mua cho Lã Bá Vĩ một bộ.

Mua sách xong, cô vẫn tiếp tục nghiên cứu tài liệu nhân viên gửi lên trong máy vi tính, khoảng bốn giờ, cô đi xuống lầu.

Lã Bá Vĩ đã mang nguyên liệu nấu ăn đặt ở phòng bếp, cũng không quấy rầy Mục Uyển.

"Phu nhân." Lã Bá Vĩ nhìn thấy Mục Uyển đi xuống đứng lên từ trên ghế sofa.

"Anh có muốn ngủ một lát hay không?" Mục Uyển hỏi: "Hôm qua anh cũng không được ngủ ngon sáng nay còn phải dậy sớm."

"Không sao đâu, tôi không buồn ngủ, vừa rồi Hắc Muội gọi điện thoại về nói là hôm nay cô ấy tới nhà bạn học chơi cho nên không ăn cơm chiều ở nhà, tôi đã dặn cô ấy về sớm trước mười giờ tối." Lã Bá Vĩ nói.

"Cô ấy có thể tìm được bạn bè mà còn nhanh như vậy tới nhà bạn chơi là chuyện tốt. Cô ấy ở cái tuổi này cần có bạn bè, không buồn không lo trải qua thanh xuân thuần khiết nhất." Mục Uyển nói.

"Ừm." Lã Bá Vĩ mỉm cười: "Phu nhân rất quan tâm đến cô ấy."

"Có thể là do lúc tôi bi thương nhất cũng chỉ có cô ấy ở bên cạnh an ủi tôi, hơn nữa cô ấy đối với tôi rất thật lòng, bởi vì phần thật lòng này nên tôi cũng sẽ đối với cô ấy thật tốt, trên thế giới này thật lòng quá ít." Mục Uyển cảm thán nói.

"Phu nhân là một trong số rất ít người tôi gặp qua đối xử với người khác thật lòng như vậy. Phu nhân, tôi đi trước ra ngoài làm chút việc."

"Anh làm việc gì?" Mục Uyển kinh ngạc.

Trong ấn tượng của cô Lã Bá Vĩ không có chuyện khác.

Lã Bá Vĩ hơi cong khóe miệng: "Còn không phải mấy nhiệm vụ ngài Hạng giao cho tôi sao, chúng ta lấy được đồ vật kia xong thì cũng sẽ rất bận rộn."

"Hạng Thịnh Duật gọi điện thoại cho anh sao?" Mục Uyển hỏi: "Anh ấy dậy rồi à?"

"Nếu tôi đoán không lầm thì khoảng một tiếng nữa ngài ấy sẽ về tới nơi, ngài ấy không gọi điện thoại cho cô có lẽ là muốn cô bất ngờ, nhưng có lẽ tôi đã lỡ miệng nói ra mất rồi, thật có lỗi."

"Tôi sẽ giả vờ là không biết, anh đi mau đi, tôi tới phòng bếp đây."

"Phu nhân, tối hôm nay ngài Hạng trở về có lẽ hai người sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói, tối nay tôi cũng không ở lại nơi này ăn cơm." Lã Bá Vĩ nói.

"Cho nên, tối nay Hắc Muội không về cũng là do anh sắp xếp đúng không? Nếu như cô ấy không có bạn bè thì một mình ở bên ngoài quá nguy hiểm, hai người không cần làm như thế này, cùng lắm là hai người ăn cơm chiều ở phòng bếp là được, cũng không ảnh hưởng gì tới chúng tôi."

"Không phải như vậy, Hắc Muội thật sự đi chơi với bạn cho nên mới không về, một mình tôi ăn cơm ở phòng bếp cũng cảm thấy có chút cô đơn, không bằng ra ngoài đi dạo giải sầu một chút, ở bên ngoài tìm một nhà hàng nào đó ăn tối, một mình hưởng thụ đồ ăn ngon, tôi cũng sẽ trở về trước mười giờ." Lã Bá Vĩ nói.

Lã Bá Vĩ nói tới cảm giác cô đơn lẻ loi ăn cơm một mình kia, cô cũng đã từng trải qua.

Lúc đó, ba cô đã qua đời.

Mặc dù tình cảm giữa cô và ba cũng không tốt lắm nhưng trước kia cũng có trách nhiệm là chăm sóc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày cho ông ấy.

Sau khi ba cô chết đi, căn nhà trống rỗng cũng chỉ còn lại một mình cô.

Trong lòng cô có cảm giác giống như là rơi mất cái gì đó, lạnh lẽo, rất cô độc, rất hiu quạnh, trong một thời gian dài bị mất phương hướng, mỗi ngày đều chìm trong cảm xúc đau khổ, cảm thấy không biết cuộc đời này còn có ý nghĩa gì để sống.

Đương nhiên, lúc đó còn đối mặt với sự phản bội của Lục Bác Lâm và cả cái chết của anh Húc Dương.

Tất cả những đả kích này khiến cô thật sự rất thống khổ.

Thế nhưng thật sự là cô đã vượt qua được những thống khổ kia.

Sau khi vượt qua mọi chuyện rồi thì hãy để thời gian lắng đọng nó lại và hoàn toàn quên đi nó, đoạn thời gian thống khổ kia cũng chỉ giống như hạt bụi rơi vào chỗ sâu nhất của ký ức.

Bởi vì sự thống khổ, bởi vì cảm giác không thoải mái đó cũng sẽ dần dần quên đi theo thời gian.

Có lẽ trong cuộc sống rồi sẽ xuất hiện nỗi đau mới, gặp trắc trở mới, trái tim cũng sẽ chịu đả kích mới khiến cho bạn lần nữa lâm vào bi thương, ở trong sự cô đơn.

Không sao hết, sau khi trải qua chuyện đó bạn liền hiểu.

Khổ sở, bi thương, cô đơn, trống vắng chỉ cần có thời gian là có thể vượt qua và cuối cùng kiểu gì cũng sẽ vượt qua được.

Cuộc sống đã sắp xếp cho bạn những hoàn cảnh khác nhau.

Quan trọng là phải cố gắng rút ngắn đoạn thời gian bi thương này.

Có một cuốn sách tên là Sự nở rộ thứ hai, đã rất lâu trước kia cô từng đọc qua.

Ý nghĩa của cuốn sách này chính là, những chuyện đau khổ, bệnh tật là những chuyện mà con người không bao giờ có thể lường trước được, điều bạn cần làm không phải là chống cự lại bởi vì có chống cự cũng không được, mà là phải chấp nhận sự tồn tại của nó và tìm ra phương thức để cho mình vượt qua được nó.

Trong quá trình này bạn sẽ phải chịu đựng sự gột rửa về tinh thần.

Mà sự gột rửa về tinh thần này không có ai sẽ dạy cho bạn mà cần chính bạn khai sáng.

Đó là những gì mà người chưa từng trải qua không thể biết được.

Lúc ông trời cho bạn gặp trắc trở chỉ cần bạn có thể vượt qua cũng nhất định sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.

Cho nên nếu bạn có cơ hội nhất định phải cố gắng.

Mục Uyển đi vào phòng bếp.

Bữa trưa có rất nhiều đồ ăn còn thừa lại.

Cô không phải một người lãng phí, đã từng trải qua cuộc sống nghèo khó không có tiền cho nên cô đối với đồ ăn và lương thực rất trân quý.

Cô cũng không phải một người thích bắt bẻ, những thứ này cũng vẫn có thể ăn được.

Bữa tối nay cô muốn làm Mao Huyết Vượng, trong nhà đã có ớt đỏ, tỏi, còn có một món nữa là đồ ăn cung đình rất dễ làm, đem thịt bò ninh nhừ trước.

Sau đó đem khoai tây, hành tây, cà chua, cà rốt, trải từng tầng từng tầng ở dưới đáy nồi, cuối cùng đổ thịt bò đã nấu nhừ vào tiếp tục nấu tiếp.

Canh chua dịu rất ngon, uống rất ngon.

Lúc cô còn đang nấu đồ ăn bỗng nghe thấy phía ngoài có tiếng ô tô.

Cô vội vàng hạ lửa xuống, lao ra cổng.

Hạng Thịnh Duật từ trên xe bước xuống.

Ánh nắng vẫn còn chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của anh ta, khuôn mặt tuyệt mỹ kia lóng lánh dưới ánh nắng làm nổi bật lên vẻ mặt kiêu ngạo của anh ta.

Hết lần này tới lần khác, Mục Uyển cảm thấy vô cùng ấm áp, giống như có thứ gì đó đang tan ra ở trong lòng cô.

Cô thật sự vui mừng khi nhìn thấy Hạng Thịnh Duật trở về, còn là bình yên vô sự trở về.

Cô muốn lao vào trong ngực Hạng Thịnh Duật.

Nhưng lại cảm thấy hành động như vậy hơi giống như nữ sinh, có chút già mồm

Nên cô chỉ đứng ở cổng, mỉm cười.

Hạng Thịnh Duật nhanh chân chạy tới ôm lấy Mục Uyển.

Anh dùng sức rất mạnh, trên người còn mang theo phong trần mệt mỏi, anh ta chỉ muốn cho cô cảm thấy anh ta rất mạnh, cũng làm cho cô cảm thấy an tâm.

Cái ôm này khiến cô rất dễ chịu.

Trước kia cô đã từng đọc qua một cuốn sách trong đó viết là nếu hai người yêu nhau hoặc vợ chồng mỗi ngày ôm nhau hai mươi giây sẽ tạo ra cảm giác hưng phấn.

Mỗi ngày chỉ cần ôm nhau hai mươi giây khiến cho tình cảm giữa hai người càng thêm bền chặt.

Mục Uyển cũng ôm lại Hạng Thịnh Duật, không biết vì sao cô lại có một cảm giác muốn khóc, ôn nhu nói: "Anh trở về là tốt rồi, sau này tôi muốn cùng đi với anh bởi vì tôi không thích sự chờ đợi, không thích khi không có được tin tức của anh, không thích không nhìn thấy anh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.