Chương 1402: Chúng Ta Sẽ Trở Thành Cái Gì
CHƯƠNG 1402: CHÚNG TA SẼ TRỞ THÀNH CÁI GÌ
"Anh muốn tôi cho anh đủ nhiều việc để làm hay là muốn chính bản thân anh một lần nữa tìm kiếm được phương hướng phấn đấu, hay là trong lòng anh cảm nhận được sự cô độc nên muốn bắt đầu một đoạn tình cảm lưu luyến khác, hoặc là anh muốn tìm ra một thứ hoặc một chuyện nào đó anh phải bảo vệ, Lã Bá Vĩ, anh là một người thông minh nên chính anh sẽ tự giác ngộ ra được, sẽ biết mình muốn làm gì, vậy lúc đó anh cũng sẽ không cảm thấy hoang mang nữa." Mục Uyển đề nghị.
"Một năm nay, việc tôi cần phải làm là bảo vệ cô, tôi biết." Lã Bá Vĩ nói.
"Hạng Thịnh Duật đã làm rất tốt việc bảo vệ này rồi nên khả năng sẽ không có sự mạo hiểm kích thích giống như trong tưởng tượng của anh, càng thêm thẳng thắn mà nói, chính là trong công việc bảo vệ tôi này không thu được cảm giác thành tựu như anh mong muốn cho nên mới cảm thấy trống rỗng, thất lạc, nhàm chán, đúng không?" Mục Uyển hỏi.
Lã Bá Vĩ gật đầu: "Chắc là như vậy, tôi cảm thấy cô không hề cần tôi giống như trong tưởng tượng của tôi nên sẽ có chênh lệch, nhưng ngẫm lại tôi hẳn là nên cao hứng mới đúng, phu nhân là một người rất tốt, từ đầu đến cuối tôi luôn luôn hi vọng cô sẽ hạnh phúc, cho nên nếu có người lợi hại hơn tôi bảo vệ cô đối với tôi mà nói là rất tốt."
Mục Uyển mỉm cười: "Vậy anh nói cho tôi biết anh đang muốn cái gì? Nếu như anh muốn rời đi tôi sẽ để cho anh rời đi, anh chỉ cần làm tốt việc mình muốn là được."
Lã Bá Vĩ không hiểu nhìn Mục Uyển: "Vì sao cô lại rộng rãi như thế, tôi lấy của cô rất nhiều tiền nên làm tử sĩ cho cô trong một năm sĩ là chuyện đương nhiên, cô nên được như vậy."
"Bởi vì từ khi bắt đầu biết anh, tôi muốn cũng không phải là coi anh là tử sĩ mà là xem anh như bạn bè, nếu như không nhờ anh thì tôi và Hạng Thịnh Duật cũng sẽ không ở bên nhau, nếu như không nhờ anh tôi đã không thể thoát ra được khỏi bóng ma của chính mình, nếu như không nhờ anh tôi sẽ không có được hạnh phúc như hiện tại, tiền chỉ là một loại phương thức thể hiện giá trị nhưng cũng không phải là phương thức duy nhất, nếu như dựa theo giá trị mà nói, anh so với số tiền này còn nhiều hơn gấp mấy trăm lần, bây giờ giá trị của anh đã nhiều gấp mấy trăm lần rồi thì tôi để anh rời đi thì có sao? Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi coi anh là bạn cho nên muốn anh làm những chuyện có thể khiến cho mình vui." Mục Uyển nghiêm túc nói.
"Có lẽ hiện tại tôi đang bị nhầm lẫn một cái gì đó, cần phải trải qua một chút thời gian mới có thể nghĩ rõ ràng mình muốn cái gì, tôi hoang mang là bởi vì chính tôi cũng không biết rõ là tôi muốn cái gì." Lã Bá Vĩ khẽ cười nói.
"Không sao, anh có thời gian mà, chờ anh suy nghĩ rõ ràng rồi cứ nói cho tôi là được, tôi chưa từng hạn chế tự do của anh, chỗ này của tôi lúc nào cũng hoan nghênh anh trở về." Mục Uyển cũng khẳng định nói.
"Giờ phút này tôi thật sự muốn cùng phu nhân uống một ly rượu, đúng chính là uống rượu."
"Uống rượu thì có gì khó khăn đâu, rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít, chỗ này của tôi có rượu nhưng là rượu vang, được chứ?" Mục Uyển hỏi.
"Hôm nay có lẽ là một ngày nhàn hạ nhất, lấy ra đây đi, chúng ta uống một chút." Lã Bá Vĩ nói.
Mục Uyển đi lấy rượu và ly đặt ở trước mặt Lã Bá Vĩ sau đó rót cho Lã Bá Vĩ non nửa ly rượu vang.
Cô nói: "Rất lâu trước kia tôi đã được nghe qua chuyện cũ của anh nên vẫn luôn muốn có cơ hội gặp mặt anh một lần, không nghĩ tới lại thật sự gặp được, trên thực tế lúc tôi nghe xong chuyện xưa của anh thì rất là sùng bái anh."
"Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, sao phu nhân lại biết tôi?" Lã Bá Vĩ rất hiếu kì.
Mục Uyển hơi mỉm cười, nâng ly rượu lên đụng một cái cùng ly rượu của Lã Bá Vĩ.
Chuyện đã qua, cô nghĩ, hẳn là nên quên đi.
Cho nên bây giờ nhắc lại đoạn quá khứ hèn mọn kia, cũng không còn quá bi thống và ủy khuất nữa.
Cô nhấp một ngụm rượu vang, nói ra: "Trước kia tôi thích Hình Thiên, nhưng tôi biết người Hình Thiên yêu chính là Bạch Nguyệt, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Bạch Nguyệt cảm giác của tôi chính là cô ấy còn đẹp hơn rất nhiều so với đệ nhất mỹ nhân của nước Mỹ, không riêng gì giá trị nhan sắc, ăn nói, khí chất, sự tự lập, sự mạnh mẽ, còn có cả sự ôn nhu và lương thiện bao quanh, tất cả sự hoàn mỹ được dung hợp lại cùng nhau."
"Cô ấy đúng là một người phụ nữ đem lại cho người ta cảm giác dễ chịu và tin tưởng như thế, nhưng phu nhân cũng không kém." Lã Bá Vĩ phát biểu nói.
Mục Uyển lắc đầu: "Tôi so với cô ấy còn kém xa, đã nhiều năm như vậy trong lòng tôi cũng đã cam tình nguyện chấp nhận sự thật là Hình Thiên yêu Bạch Nguyệt, tôi nghĩ nguyên nhân mấu chốt nhất chính là Bạch Nguyệt đáng giá để tôi thưởng thức và sùng bái, cho nên tôi cố ý bắt chước hành vi và cử chỉ của cô ấy, đọc sách cô ấy đọc, tìm hiểu tất cả quá khứ của cô ấy, trong quá khứ của cô ấy có một người xuất sắc nhưng lại cố ý che giấu đi, chính là anh."
Lã Bá Vĩ không biết rõ quá khứ của Mục Uyển cho nên không tiện nói gì, chỉ trầm mặc làm tốt công việc của người lắng nghe.
"Tôi biết anh có được vũ khí nguy hiểm nhất thế giới, nhưng sau khi tiếp xúc với Bạch Nguyệt anh lại đưa cho Bạch Nguyệt mà không yêu cầu bất kỳ hồi báo gì sau đó liền biến mất, lúc ấy tôi cảm thấy anh chính là một anh hùng, một anh hùng bí ẩn, mà trên người Bạch Nguyệt hẳn là có rất nhiều hào quang và phẩm chất tốt khiến cho tôi không theo kịp, đúng không?" Mục Uyển hỏi.
"Trên thực tế quyết định đó của tôi là chính xác, cô ấy đáng giá để phó thác, từ đó tôi cũng được giải thoát và sau đó gặp được người bạn gái kia, cuộc sống bước sang một trang mới." Lã Bá Vĩ nói.
Mục Uyển mỉm cười: "Ừm, Bạch Nguyệt đúng là một người không tầm thường, tôi thật sự phải cảm ơn cố gắng trước đó của mình, tôi đuổi theo bước chân của cô ấy, mặc dù không vượt qua được thậm chí còn không gặp được nhưng mà cũng nhờ trong sách và kinh nghiện của người khác mà tôi học tập được rất nhiều."
"Phu nhân có nghĩ tới tương lai mình muốn làm cái gì không?" Lã Bá Vĩ hỏi.
"Lúc tôi chưa có quyền thế thì chỉ muốn bình an vui vẻ sống qua ngày, bây giờ tôi có quyền thế rất lớn nên việc tôi muốn làm hẳn là giúp cho càng nhiều người có thể an ổn sống qua ngày, giải quyết vấn đề no ấm và tinh thần, đại khái là chí hướng này, đồng thời vì đó mà cố gắng, tuy khả năng và năng lực còn chưa đủ nhưng nếu cố gắng hết sức cũng sẽ không thẹn với lương tâm." Mục Uyển suy tư nói.
"Tôi sẽ trợ giúp phu nhân làm việc này, tôi cảm thấy cái này nghe rất có ý nghĩa, cũng là việc trước kia tôi vẫn luôn muốn làm, nhưng đối với tôi mà nói, trực quan nhất chính là tới một cái thôn trang nghèo khó trong núi làm thầy giáo dạy học, gần gũi với thiên nhiên nhân tiện giúp đỡ bọn họ. Thế nhưng tôi biết rõ là đi theo phu nhân thì sẽ có thể trợ giúp được cho nhiều người khác hơn nữa, tại sao tôi lại đi làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể như vậy chứ, nghe không giống với tôi, nó giống như là đang trốn tránh thế giới hỗn loạn hơn, không có chút dũng cảm nào." Lã Bá Vĩ nói.
"Nếu như anh muốn tham gia cùng tôi đương nhiên là tôi vô cùng cao hứng, tôi cần sự giúp đỡ của anh, nhưng anh cũng biết tôi mới tiếp xúc với những việc này nên tôi rất lo lắng năng lực của tôi có hạn, cho nên chúng ta cùng nhau cố gắng, phát triển theo phương hướng này làm cho cộng đồng ngày càng tiến bộ." Mục Uyển nhiệt tình mời.
Lã Bá Vĩ nâng ly rượu lên: "Ly này là tôi kính phu nhân, dường như sau khi tán gẫu cùng phu nhân tôi đã hiểu ra rất nhiều điều, cảm ơn phu nhân."
"Bạn bè mà, lúc có tâm sự thì nên nói chuyện phiếm cùng người mà anh cảm thấy tin tưởng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn." Mục Uyển nâng ly rượu lên cùng cụng ly với Lã Bá Vĩ.
Anh ta đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.
Điện thoại di động vang lên
Mục Uyển lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tên người gọi là Hạng Thịnh Duật.
Anh ta không hề ngủ, hay là nhanh như vậy liền tỉnh ngủ rồi?