Chương 1400: Cô Ấy Là Người Không Thể Thay Thế Được
CHƯƠNG 1400: CÔ ẤY LÀ NGƯỜI KHÔNG THỂ THAY THẾ ĐƯỢC
"Thưa ngài Tổng thống, Hạng Thịnh Duật bỏ dở hội nghị sau đó nhanh chóng rời đi, chúng tôi không kịp tới ngăn cản." Cấp dưới của Hình Thiên báo cáo.
Hình Thiên hơi cong khóe miệng, biểu tình rất bình tĩnh cũng rất thong dong, lẩm bẩm nói: "Cũng tốt."
Anh ta cầm điện thoại lên, nói với Mục Uyển: "Em cũng nghe thấy rồi chứ?"
Mục Uyển nghe được, có khí phách, có cảm giác giống như sống sót sau tai nạn, chính là đột nhiên thân thể rất buông lỏng, buông lỏng đến mức thật ra trong đầu là trống không, cảm nhận được sự sảng khoái của thiên nhiên yên tĩnh.
"Hạng Thịnh Duật chắc là đã tỉnh táo lại, anh ta biết sẽ không đàm phán được, anh ta so với tôi tưởng tượng còn thông minh hơn, hơn nữa bây giờ anh ta đã rút lui toàn thân, tôi mới vừa nói chỉ sợ sẽ không dùng đến, anh ta lợi hại như vậy nên thật ra em không cần phải lo lắng cho anh ta như thế. Tôi cũng không cần lo lắng cho em." Hình Thiên lạnh nhạt nói.
"Tôi cũng biết lo lắng của tôi là thừa nhưng vẫn không khống chế được bản thân không lo lắng, nếu như tôi có thể đem cảm xúc lo lắng của mình khống chế lại, như vậy tôi cũng quá đáng sợ rồi, có thể khống chế được thất tình lục dục phải cần bao nhiêu thời gian tu hành chứ, anh cũng không làm được huống chi là tôi, đúng không?" Mục Uyển lạnh nhạt nói.
"Chắc tối hôm qua em ngủ không được ngon giấc, đi ngủ một giấc thật ngon đi, có lẽ anh ta đang sốt ruột muốn liên hệ cho em nên tôi cúp máy đây, còn có rất nhiều việc đang chờ tôi đi xử lý, Uyển Uyển, tôi hi vọng em hạnh phúc là thật, nếu như em hạnh phúc tôi cũng sẽ không quấy rầy em nữa." Hình Thiên nặng nề nói.
"Ừm, cám ơn anh, Thiên." Mục Uyển nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Cô cảm thấy Hạng Thịnh Duật ở bên kia an toàn nhất định cũng sẽ gọi điện thoại về cho cô, mặt khác Lã Bá Vĩ còn đang đứng chờ ở ngoài cửa nữa.
Cô mở cửa, Lã Bá Vĩ thấy cô liền nói: "Ngài Hạng đã rời khỏi cuộc họp, nhưng bởi vì ở bên kia ngài ấy còn có chút việc gấp cho nên phải chờ, ngài ấy sẽ gọi điện thoại lại cho phu nhân, phu nhân chờ một chút."
Mục Uyển gật đầu: "Tôi biết rồi, cám ơn anh Lã Bá Vĩ."
"Phu nhân chờ một chút, ngài Hạng trong chốc lát sẽ liên hệ cho cô." Lã Bá Vĩ trấn an nói.
Mục Uyển nhẹ gật đầu: "Được."
Cô mở một bản nhạc lẳng lặng ngồi ở trên giường để cho tư duy của mình trôi theo âm nhạc.
Carl Jung đã từng nói đại khái là, tâm lý học không phải để cho người ta học được cách hạnh phúc mà là để cho người ta học được cách đối mặt với thời gian ngăn trở phiền não sẽ trở nên thản nhiên, thong dong.
Nếu một người tìm được phương pháp khiến cho nội tâm bình tĩnh, như vậy người đó có thể càng thêm cảm ơn cuộc sống, càng thêm yêu quý cuộc sống nên sẽ càng thêm yêu chính mình.
Trên thực tế, hiểu được đạo lý này thì có rất nhiều người nhưng thật sự làm được cũng rất ít người.
Cô phải làm chính là không ngừng học tập và nâng cao bản thân mình, cho đến một ngày nào đó, đối mặt với việc người yêu rời đi, đối mặt với việc người yêu không yêu mình cô vẫn có thể bình tĩnh như cũ, có thể khiến cho mình thản nhiên, thong dong, đồng thời vận dụng những kiến thức mình học được khiến cho mình càng tốt hơn, để người đáng giá sẽ được hạnh phúc hơn.
Điện thoại di động vang lên
Mục Uyển cầm điện thoại di động lên, thấy là số điện thoại di động của Hạng Thịnh Duật, khóe miệng nở một nụ cười.
Cô nghe máy, trước khi Hạng Thịnh Duật mở miệng liền hỏi: "Bây giờ anh có an toàn không?"
"Ừm, nhưng giữa chừng tôi bị lừa dối, có chút việc có chút sai lệch, lần đàm phán này có lẽ là tôi không thắng được, nhưng em yên tâm, chuyện tôi đã đồng ý với em tôi nhất định sẽ làm được, những người này muốn ngăn cản tôi trở nên mạnh hơn vậy thì tôi sẽ cho bọn họ thấy sức mạnh của tôi không phải bọn họ có thể ngăn cản nổi." Hạng Thịnh Duật cuồng vọng nói.
Anh ta cuồng vọng cô đã thấy thành thói quen, cong môi nở nụ cười: "Hạng Thịnh Duật, tôi đã thấy được tâm ý của anh, kết quả thế nào thật ra tôi cũng không để ý, có một số việc, cũng không phải là chúng ta cứ cố gắng là sẽ có kết quả, nhưng theo thời gian trôi qua cứ thuận thế mà làm là sẽ có kết quả."
"Em biết... Biết cái gì rồi?" Hạng Thịnh Duật hỏi, trong giọng nói có chút lúng túng cùng cảm giác xấu hổ.
"Nếu như bây giờ anh có thể đối đầu với cả thế giới sao còn muốn tài nguyên của nước T làm gì, trước tiên phải biết rõ mình thì mới có tiến bộ càng lớn, cấp tiến không chỉ có vô cùng mệt mỏi mà còn có thể hủy hoại mình chỉ trong chốc lát, từ trước tới giờ thứ tôi muốn đều là sự an tâm. Đàm phán không được thì không làm nữa, không sao cả, đối với chúng ta mà nói cũng không có tổn thất gì." Mục Uyển khuyên nhủ.
"Tôi chỉ không muốn để Sở Dã Bạch đạt được mục đích, người này thật sự là quá tiểu nhân, nhưng vớt vát lại vẫn còn có chút mưu lược." Hạng Thịnh Duật nhẹ nhàng nói.
"Hạng Thịnh Duật, anh hi vọng nước T về tay Thẩm Diên Dũng hay là về tay Hình Thiên?" Mục Uyển hỏi.
"Tôi hi vọng nước T nằm trong tay tôi, như thế tôi chính là người mạnh nhất, tôi sẽ bảo vệ được những người tôi muốn bảo vệ, không muốn để cho sau này cô ấy phải nhận quá nhiều chuyện không tốt và nguy cơ." Hạng Thịnh Duật nghiêm túc nói.
"Đúng như tôi đã nói ngay từ đầu, bây giờ đối với anh mà nói tài nguyên nước T đúng là rất hùng mạnh, thế nhưng cũng không nhất định là như vậy, tương lai có thể sẽ thay đổi rất khó lường, tôi cảm thấy không bắt buộc phải như thế, cứ thuận theo tình hình mà làm mới là đúng đắn, có lẽ bây giờ nói cũng không được nhưng không sao cả, đó chính là thuận theo tình hình mà làm." Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật hít sâu một hơi: "Cho nên em muốn tôi từ bỏ, làm thế sẽ rất mất mặt, tôi không cần mặt mũi sao?"
Mục Uyển cười: "Người mạnh thật sự sẽ biết mình đang làm cái gì, muốn làm gì, mà không phải quan tâm tới ánh mắt của người khác, đã không quan tâm tới ánh mắt của người khác thì mặt mũi là cái gì? Cần quan tâm tới điều đó sao? Cho nên, Hạng Thịnh Duật, anh... Đã thực sự là người mạnh chưa?"
Hạng Thịnh Duật ở bên kia trầm mặc, chỉ chốc lát liền nói ra: "Tôi biết, vì sao tôi thích em rồi, giống như trên thế giới này người duy nhất có thể thuyết phục tôi cũng chỉ có em, bởi vì lời của em nói tôi đều nguyện ý lắng nghe."
"Vậy lúc nào thì anh trở về? Sau khi trở về chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn, không phải Sở Dã Bạch sẽ đạt được cái gì mà là chúng ta không có tiến vào cái bẫy của bọn họ." Mục Uyển trấn an nói.
"Hôm nay tôi sẽ trở về, bên này đàm phán không thực hiện được, Thẩm Diên Dũng đã cho tôi tài nguyên sau này tôi sẽ phái người tới đây sau, chỉ là chiến tranh vẫn chưa kết thúc nên chỉ sợ những nguồn tài nguyên này vẫn chưa ổn định."
"Chờ đợi là kết tinh của thời gian cũng là kết tinh của sự vật, sau khi trở về chúng ta sẽ chuẩn bị tốt nhiều mặt khác hơn, còn nữa, Hạng Thịnh Duật, tôi muốn đợi sau khi anh trở lại tôi sẽ tới viếng thăm nước A." Mục Uyển nói.
"Vì sao?" Hạng Thịnh Duật khẩn trương lên.
"Chuyện của tôi và Hình Thiên, cả chuyện của anh nữa, người trong cả thiên hạ đều thấy, đều biết, không phải tôi trốn tránh thì người khác sẽ không nghị luận, vậy thì làm hết những chuyện cần phải lo lắng kia đi như thế sẽ không còn sợ hãi nữa, để những người nói linh tinh về mình kia đều nhìn thấy tất cả, lúc đó cũng không còn sợ hãi nữa, đúng không, Hạng Thịnh Duật?" Mục Uyển hỏi,
Hạng Thịnh Duật trầm mặc.
Anh ta vẫn luôn cường điệu sức mạnh, vẫn luôn chạy theo sức mạnh rồi sau đó có một ngày anh ta phát hiện ra mình thích Mục Uyển, nhưng cũng không biết mình thích cô ấy vì điều gì.
Cô ấy cũng không phải người xinh đẹp nhất, tính tình cũng không phải tốt nhất, dáng người cũng không phải tốt nhất, còn có một đống khuyết điểm.
Nhưng bây giờ nghe được mấy lời như thế này anh ta mới đột nhiên hiểu rõ, mình thích chính là sự mạnh mẽ của cô ấy, sức mạnh từ bên trong giống như một tấm khiên vững chắc, không ai có thể thay thế...