Chương 1388: Em Nhảy Nhót Trong Trái Tim Anh
CHƯƠNG 1388: EM NHẢY NHÓT TRONG TRÁI TIM ANH
Ngay cả gọi điện thoại cô cũng không gọi, vì nếu gọi sẽ khiến bọn họ thêm gánh nặng, cũng không an ủi được họ, chị là điện thoại sẽ làm cho bọn họ thêm áp lực.
Những thứ cô có thể làm chỉ có thể là cầu nguyện, sau đó…
“Anh cảm thấy có cách nào có thể giúp bọn họ không? Ví dụ như bắt được Sở Bạch Dã?” Mục Uyển hỏi.
"Sở Dã Bạch cũng không dễ bắt như vậy, nếu như có thể bắt được hắn, Thẩm Diên Dũng đã sớm đi bắt, bắt hắn cũng khó như tìm địa điểm hắn giấu đứa trẻ vậy.” Hạng Thịnh Duật nói.
"Vậy anh hãy làm hết sức hỗ trợ tìm, có thể giúp thì giúp đi.” Mục Uyển nói.
"Ừm. Anh biết." Hạng Thịnh Duật nói.
Lúc ăn cơm, Mục Uyển cũng không có tâm trạng, hít sâu một hơi.
"Không cần lo lắng." Hạng Thịnh Duật trấn an nói.
Mục Uyển biết không nên lo lắng, bởi vì lo lắng cũng vô dụng: "Có thể vì vừa biết tin này, cho nên vẫn chưa bình thường được.”
"Ừm, sau khi ăn xong anh đưa em đi công ty hay là chúng ta về biệt thự bên hồ nghỉ ngơi một lát.” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển vẫn muốn dính lấy anh, nhưng nếu như anh đến công ty, có thể bị đồng nghiệp nhìn thấy.
"Chúng ta đến biệt thự bên hồ đi, buổi chiều anh đưa em đi làm là được rồi." Mục Uyển nói.
"Ừm."
Sau một ngày, Mục Uyển đang giải quyết công việc của mình, thỉnh thoảng lại nhớ tới Thẩm Diên Dũng, trong lòng lại hơi khó chịu.
Nhưng lòng người là thứ rất mạnh mẽ, nhưng cũng rất yếu đuối.
Hiện tại đang ở trong mâu thuẫn chính là Thẩm Diên Dũng và Lưu San, người khác ngoại trừ thông cảm và thương xót cũng là lực bất tòng tâm, lúc nghĩ tới vẫn sẽ cảm thấy thương xót, đáng tiếc.
Buổi tối cô không đi ăn cơm, Hạng Thịnh Duật đem thức ăn mang về nhà.
Cô và Hạng Thịnh Duật cùng nhau ăn.
Có thể là do trong lòng đều có tâm sự không biết nói thế nào.
Sau khi cơm nước xong, Hạng Thịnh Duật hướng Mục Uyển nói ra: "Thẩm Diên Dũng hẹn anh đi tới."
"Ừm?" Mục Uyển hơi kinh sợ, không hiểu hỏi: "Vì sao?"
"Nếu anh đoán không lầm, anh ta hẳn là sẽ quyết định hi sinh con trai của mình, muốn sớm chút xác định mối quan hệ hợp tác với anh, sau khi anh cùng anh ra ký xong hiệp ước, mọi thứ sẽ được giải quyết.” Hạng Thịnh Duật nói.
"Vậy sẽ xảy ra chuyện gì với con trai của anh ta?” Mục Uyển vô thức hỏi.
"Sở Dã Bạch không chiếm được thứ mình muốn, không biết sẽ làm ra chuyện gì? Nếu như anh là hắn nếu đã không đạt được mục đích thì giết chết đứa trẻ để hả giận thật không có ý nghĩa gì, đem đứa trẻ bồi dưỡng thành công cụ giết người, mục tiêu chính là Thẩm Diên Dũng và Lưu San, chuyện này, rất dễ dàng có thể làm được." Hạng Thịnh Duật nói.
"Đứa bé kia có thể hiểu được, đúng không? Hi sinh không phải là không yêu, mà là vì thành toàn và cứu vớt nhiều hơn?” Mục Uyển lo lắng mà hỏi.
"Nếu như là anh thì có thể hiểu được, nhưng tất cả mọi người cũng không phải là anh, khi mọi người để tâm vào những chuyện vụn vặt, sự thật mà người khác dễ dàng nghĩ đến, rất khó để suy nghĩ cẩn thận, đương nhiên, nếu có thể cũng đột nhiên hiểu rõ, đó chính là tất cả đều vui vẻ, không thể phủ nhận là Thẩm Diên Dũng đứng trước lựa chọn đúng sai, anh ấy đã lựa chọn chính xác.” Hạng Thịnh Duật nói.
"Anh ta thường xuyên đưa ra những lựa chọn chính xác, nhưng lần này phải chịu đựng đau khổ đến mức nào, khả năng chỉ mình anh ta có thể hiểu được, có lẽ sẽ hối hận, có lẽ anh ta sẽ tiếc nuối.” Trong đầu Mục Uyển lập tức suy nghĩ rất nhiều.
Có chút đau lòng cho con trai Thẩm Diên Dũng.
Nếu như Thẩm Diên Dũng không nhằm vào Sở Dã Bạch, có lẽ anh ta sẽ không lấy lại được thanh bạch, nhưng anh ta và Lưu San cùng con của bọn họ sẽ ở cùng nhau bình an vô sự.
Nhưng những việc này ai có thể chắc chắn, là tốt hay vẫn là xấu đây?
Chính sự đa dạng tồn tại trên thế giới này mới có muôn hình vạn trạng như bây giờ.
"Anh định làm thế nào?" Mục Uyển hỏi Hạng Thịnh Duật.
"Buổi tối nay anh sẽ đi ký hiệp ước, cắt đứt ý đồ của Sở Dã Bạch, truy nã anh ta trên toàn thế giới.” Hạng Thịnh Duật nói.
"Vậy anh cùng anh ta cũng sẽ kết thù?”
"Ở vào vị trí hiện tại, có thù hận cũng là bình thường, dù sao cũng đụng chạm lợi ích của nhau, nhưng không thể vì tránh kết thù mà không làm, chỉ cần không ngừng mạnh lên, Sở Dã Bạch đối với anh mà nói, chẳng qua chỉ là một chuột chạy qua đường, cái này không cần lo lắng, chỉ là hôm nay anh phải đi, em…” Hạng Thịnh Duật nhìn sắc mặt Mục Uyển.
"Đến trưa mai em sẽ gọi điện thoại cho anh, sẽ quan tâm đến sự an toàn của anh, anh cũng phải chú ý an toàn, nếu cần em giúp thì cứ gọi điện thoại cho em, chỉ cần không phải đang ngủ hoặc có chuyện gì quan trọng em đều sẽ nghe máy.” Mục Uyển nói.
"Có chút không nỡ bỏ em mà đi." Hạng Thịnh Duật nói.
"Anh chỉ là đi qua đó ký hiệp ước, nếu như thuận lợi, mai liền có thể trở về, lúc đi trên đường nghỉ ngơi thật tốt, dù sao rất nhanh sẽ có thể gặp lại, hơn nữa bây giờ trong nước không có chuyện gì lớn, có người của anh bảo vệ em, em cũng rất an toàn, yên tâm.” Mục Uyển nói.
"Anh nghi ngờ Sở Dã Bạch sẽ nhận được tin tức, biết anh đi ký hiệp ước, trước khi ký xong sẽ có thể bắt em để uy hiếp anh, trước khi anh ký hiệp ước xong, em có thể đừng ra ngoài, đừng đi làm có được không?” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển cảm thấy cũng có thể có khả năng này, bây giờ Sở Dã Bạch là kẻ liều mạng, bất cứ chuyện gì cũng có thể làm được.
Hơn nữa lúc trước anh để An Kì bên người cô, có thể sử dụng bất cứ lúc nào, ước chừng anh ta có thể đem tâm tư đặt trên người cô.
Cô không muốn cản trở Hạng Thịnh Duật.
"Được rồi, ngày mai em sẽ đợi ở trong biệt thự bên hồ, không đi đâu hết.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật cúi đầu, hôn lên trán Mục Uyển một cái: "Cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng đi khỏi nơi đó, cho đến khi anh trở về dù có người nói anh xảy ra chuyện, muốn em đi đến nơi nào đó một chút em cũng không được đi, được không?”
Mục Uyển gật đầu: "Nếu như em không phân biệt được, em sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho anh."
"Dù có nghe được điện thoại, nghe được giọng nói của anh, em cũng không thể chắc chắn lúc đó người nghe máy là anh, đừng tùy tiện đi ra ngoài, biết không?” Hạng Thịnh Duật cẩn thận nói.
"Vậy chúng ta có nên sắp đặt mội cái ám ngữ chỉ có chúng ta mới biết không?” Mục Uyển hỏi.
"Ừm, có thể, em nói con chuột hay con hổ cũng không phân biệt được, thật ngu ngốc, anh trả lời..." Hạng Thịnh Duật suy nghĩ một chút: "Anh thích chính là con chuột em tặng, cảm giác nhảy trong lòng bàn tay cũng giống như em, nhảy nhót trong trái tim anh vậy.”
Mục Uyển có chút e ngại hỏi: "Câu trả lời của anh dài như vậy, có thể sẽ bị quên không?”
"Sẽ không, anh là người có trí nhớ kém như vậy sao?” Hạng Thịnh Duật nói.
"Vậy được rồi, khi nào thì anh đi?" Mục Uyển hỏi.
"Một lát nữa sẽ đi, nhỡ kỹ những lời anh dặn, sau khi anh ký xong và xác định rõ ràng sẽ gọi điện thoại cho em, phải chú ý an toàn, mặt khác, không nên manh động." Hạng Thịnh Duật dặn dò một lần nữa.
Mục Uyển gật đầu: "Em biết, anh cũng phải chú ý an toàn."
"Ừm." Hạng Thịnh Duật đáp, lần nữa hôn lên trán Mục Uyển một cái, lưu luyến không rời sau đó rời đi.
Mục Uyển đứng ở cửa sổ, nhìn anh rời đi, hít một hơi thật sâu.
Có lẽ, chia ly là để đoàn tụ tốt hơn, không ai muốn chia ly, mà phải thích nghi với sự chia ly…