Chương 1380: Em Muốn Anh Nghĩ Sao Đây?
CHƯƠNG 1380: EM MUỐN ANH NGHĨ SAO ĐÂY?
Mục Uyển không ngủ được nữa, cô thức dậy rồi hít một hơi thật sâu, sau đó bật máy tính và mở đoạn video dạy yoga tối qua ra.
Cô ngồi trên tấm thảm và tiếp tục bài tập hôm qua, cô cố gắng giữ cho mình thật thoải mái nhất có thể.
Nhưng, cô vẫn không thấy dễ chịu chút nào.
Cô chợt nhớ tới nhớ đống hương liệu, xà phòng và tinh dầu mà Barney đã tặng cho cô sau khi buổi tiệc kết thúc vào tối hôm qua.
Cô nhỏ một chút hương liệu, rồi để cho nó hòa lẫn trong tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng, cô không tập yoga nữa mà chỉ ngồi yên tĩnh, cho đến khi trời sáng hoàn toàn, bụng của cô đã có chút đói.
Thế là cô mặc quần áo, sau đó xuống lầu và vào nhà bếp.
Tuy tối hôm qua ăn cơm ở nhà hàng nhưng hôm qua cô cũng có mua rau để sẵn ở trong tủ lạnh rồi.
Cô lấy sườn từ trong tủ lạnh ra rồi đem đi hầm trước, sau đó bắt đầu xào rau.
Hắc Muội đi ra khỏi phòng, cô nghe thấy phía nhà bếp có tiếng động vang lên nên liền đến xem thử, khi nhìn thấy Mục Uyển thì cô có chút kinh ngạc hỏi: “Phu nhân, hôm nay chị dậy sớm vậy, còn sớm vậy mà nấu cơm rồi sao?”
“Tôi có hơi đói, nhớ trong tủ lạnh còn có chút rau, thấy vẫn còn sớm nên định làm một bữa thịnh soạn luôn, làm ồn em dậy rồi sao?” Mục Uyển áy náy hỏi.
“Không có, bình thường giờ này em cũng dậy rồi, phu nhân à để đó em làm cho, chị đi nghỉ ngơi chút đi.” Hắc Muội nói.
Mục Uyển đưa mắt nhìn đồng hồ một cái: “Vậy tôi ra ngoài chạy bộ cỡ nửa tiếng, về rồi mới ăn sáng nha”
“Được, được, phu nhân nhớ chú ý an toàn nha.” Hắc Muội dặn dò.
Sau đó Mục Uyển ra ngoài chạy bộ, cô chạy một vòng rồi lại một vòng, dường như là vì trong lòng đang có cục tức, có oán giận nên lúc cô chạy bộ không có chút xíu mệt nào cả, bất tri bất giác mà cô đã chạy đến hơn 1 tiếng đồng hồ.
Thế là cô quay trở lại tiểu viện bên hồ, lúc này Hắc Muội đã chuẩn bị cơm sáng xong rồi.
“Tôi đi tắm trước đã.” Mục Uyển nói với Hắc Muội rồi sải bước đi lên lầu.
Lúc cô tắm, đáy lòng cô dường như lại dấy lên những đợt sóng mất mát và lạc lõng, nếu như không còn Hạng Thịnh Duật, nếu như trái tim cô không còn tình yêu nữa, chắc cũng giống cuộc sống như bây giờ thôi.
Sống là cần thiết, chỉ là có chút cô đơn mà thôi.
Nỗi cô đơn này cũng không biết bao giờ mới biến mất nữa.
Cô tắm rửa xong, mặc quần áo, sau đó bước xuống lầu thì đột nhiên nhìn thấy Hạng Thịnh Duật đang ngồi trên ghế sofa.
Cô sững sờ, rồi đưa mắt nhìn lên đồng hồ, mới có 7 giờ 10 phút thôi.
“Anh về khi nào vậy?” Mục Uyển hỏi một cách bất ngờ.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô với ánh mắt không vui: “Hình như em không mấy hoan nghênh anh về nhà thì phải.”
“Không phải không hoan nghênh, mà là em không nghĩ anh sẽ về nhanh như vậy thôi, đã làm xong chuyện rồi sao?” Mục Uyển hỏi.
Sắc mặt Hạng Thịnh Duật vẫn chả tốt hơn được bao nhiêu, anh đột nhiên đứng dậy rồi đi về phía Mục Uyển, sau đó hỏi với giọng nghiêm túc: “Em đang quan tâm công việc hay là quan tâm anh?”
Mục Uyển có thể cảm nhận được sự lạnh lùng của anh, trong phúc chốc cô lại cảm thấy thật phiền phức, khẩu khí cô cũng chợt trở nên xấu đi: “Anh nghĩ em là đang quan tâm công việc hay quan tâm anh, nếu như anh nghĩ em đang quan tâm tới công việc chứ không quan tâm anh, vậy thì em cũng hết cách, đó là chuyện do anh nhận định, em nói thì có ích lợi gì chứ, không phải mỗi lần anh đều tự mình nhận định, chứ không thèm nghe lời người khác sao?”
“Mỗi lần đều là anh tự nhận định sao? Anh nhận định có sai không?” Hạng Thịnh Duật cũng cất giọng lạnh lẽo.
“Anh nhận định không sai, anh nói gì cũng đúng hết, em thật sự không có yêu anh nhiều như trong tưởng tượng của anh, nếu đã không có, vậy thì không cần kết hôn nữa. Bây giờ em phải ăn cơm rồi, mời anh đi cho.” Mục Uyển lạnh lùng nói.
Hạng Thịnh Duật giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô: “Cho nên mới nói, anh căn bản chưa từng nhận định sai, cho nên bây giờ em mới có thể thốt ra câu không muốn kết hôn dễ dàng như vậy.”
Mục Uyển thật sự cảm thấy có chút phiền muộn.
Cô đã đợi điện thoại của anh cả đêm qua, nhưng không có, cho nên tâm tình cô mới không được tốt đó.
Khi nhìn thấy sự xuất hiện đột ngột của anh, cô đã rất vui mừng, cô vốn đã muốn nói chuyện đàng hoàng với anh, nhưng cách anh nói chuyện chả đẹp chút nào, sắc mặt thì không tốt, anh đã nhận định là cô không thích anh, vậy cô còn nói được gì nữa chứ.
Đặc biệt là câu nói kia của anh, anh vốn chưa từng nhận định sai, anh không nhìn thấy cô vì anh mà đã thay đổi như thế nào sao?
Trước đây anh hay dễ phát hỏa, cô đã nói chuyện với anh rất đàng hoàng.
Đạo lý của Barney rất rõ ràng, nhưng khi con người đang trong tâm trạng, họ sẽ không thể nào khống chế cảm xúc của mình nữa, họ cũng sẽ trở nên quá khích và chỉ muốn phát tiết ra để làm dịu ngọn lửa trong lòng mình đi thôi.
“Nếu anh đã chắc chắn là mình không nhận định sai, vậy còn muốn nói với em gì nữa? Lát nữa em phải ăn sáng rồi, xin lỗi vì không tiếp anh được nữa.” Thanh âm Mục Uyển càng lúc càng trở nên lạnh hơn.
“Đây là thái độ của em đối với anh sau khi anh vội vàng cực khổ chạy về đây sao?” Hạng Thịnh Duật chất vấn.
“Vậy anh muốn em có thái độ nào, cung kính, khiêm nhường, quỳ ở dưới đất hoan nghênh anh trở về, hay là muốn em phải tỏ ra ủy khuất, hay là không nói không rằng không kháng cự mà để mặc anh thao túng? Vậy thứ anh cần hơn là một con robot chứ không phải em.”
“Em không thể biểu đạt một chút quan tâm dành cho anh à? Anh đã làm nhiều chuyện vì em như vậy, chỉ cần một câu quan tâm của em chắc cũng không phải là yêu cầu gì quá quắt chứ?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Em không biểu đạt sự quan tâm của mình khi nào, anh muốn em gọi cho anh em cũng gọi, anh muốn video chat, em cũng bật video chat, anh muốn em hôn anh em cũng hôn rồi, anh lấy tình yêu ra rồi không ngừng bảo em phải thỏa hiệp, xin lỗi, em thấy anh anh thay bạn gái thì sẽ nhanh hơn đó, hơn nữa còn có thể đạt được thứ mà anh muốn nhanh hơn nữa, còn em thì không, em chỉ muốn là chính mình mà thôi, em cũng không tin bất kì người đàn ông nào hết, cho dù người đó có là anh đi nữa, nếu như anh muốn em yêu anh nhiều hơn, thì không được, bây giờ em chỉ muốn yêu bản thân mình nhiều hơn mà thôi.”
“Cho nên, em không thể yêu anh, đúng không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển càng lúc càng cảm thấy khó chịu, cô đã bày tỏ rồi, cô đã vì anh mà thay đổi, nhưng nếu anh còn tự mình nhận định như vậy thì cô cũng không còn gì để nói nữa, bởi vì những suy nghĩ này đều đã được khắc ghi trong lòng anh, ăn sâu vào trái tim anh luôn rồi, cho nên những tiềm thức này sẽ chi phối suy nghĩ, kết luận và hành động của anh.
“Nếu anh đã nghĩ như vậy thì em cũng hết cách.” Mục Uyển thốt ra một câu rồi quay người lại.
Hạng Thịnh Duật lập tức nắm lấy tay cô.
Từ tối hôm qua cho tới bây giờ, trái tim anh vẫn luôn rất khó chịu, cái cảm giác này có khó chịu hơn khi bị súng đạn ghim vào da thịt nữa.
Cho nên anh muốn xử lý chuyện này càng sớm càng tốt.
Anh cũng đã biết tại sao Thẩm Diên Dũng có thể vì vợ của mình mà từ bỏ tất cả mọi thứ rồi.
Lúc anh bàn hợp đồng, đầu óc của anh chỉ toàn hình bóng của Mục Uyển, anh luôn cảm thấy mình mà rời khỏi là giữa anh và cô lại đầy ắp những vấn đề.
Anh lo cô sẽ cùng Hình Thiên chạy đi mất, cho nên lúc ký hợp đồng mà lòng anh cứ thấp thỏm không yên, anh đã nhượng bộ nhiều điều khoản chỉ vì mong ký lẹ lẹ để được về.
“Em muốn anh nghĩ như thế nào hả, anh chỉ phát cáu một chút, than vãn em không yêu anh nhiều chút thôi mà. Tại sao anh lại trách em không yêu anh nhiều chứ, chính là tại vì em thật sự không có yêu anh nhiều như vậy, hay là nói biểu hiện của em, hành động và cả cách nói chuyện của em đều khiến anh cảm thấy em không có yêu anh. Ví dụ như, mới cãi nhau vì một chuyện chả có gì lớn là em lại nói em không muốn kết hôn nữa rồi. Em thật sự không muốn kết hôn, thật sự không muốn kết hôn với anh sao? Vậy thì em muốn làm gì, em muốn gả cho ai, hay là em đang mong anh sẽ không lấy em, cho nên mới lần lần lượt lượt ép anh như vậy?” Hạng Thịnh Duật như mất hết lý trí mà gào lên.