Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 1374: Chap-1375




Chương 1375: Bên Trong Có Càn Khôn​

CHƯƠNG 1375: BÊN TRONG CÓ CÀN KHÔN

"Nhưng mà, khi thời khắc tới, thật đau lòng biết bao, không xuất hiện, cần bao nhiêu sự kiên nhẫn, rất ít người có thể chịu đựng được, hơn nữa, đối phương đã không còn yêu thì triệt để rời đi mới là sự tôn trọng với đôi bên, cũng như anh nói, tình cảm, cần kinh doanh, tôi thực sự lo lắng mình kinh doanh không tốt, cũng không biết nên kinh doanh đúng đắn như thế nào."

Mục Uyển hít sâu một hơi nói.

"Barney không có nhiều kinh nghiệm về phương diện này, cô tin anh ấy sẽ cho cô phương pháp chính xác sao? Lã Bá Vĩ hỏi.

"Không phải người có nhiều kinh nghiệm mới biết, nếu anh ta biết, thì cũng sẽ không có nhiều kinh nghiệm như vậy rồi, Barney có thể không nói cho tôi biết phương pháp chính xác, nhưng, nói chuyện với anh ta, tâm trạng của tôi có thể bình tĩnh rất nhiều." Mục Uyển trầm ngâm nói.

"Ừ, tìm anh ta nói chuyện, cũng tốt, nhưng cô có đói không?" Lã Bá Vĩ quan tâm hỏi.

Mục Uyển lắc lắc đầu, tâm trạng cô không quá tốt, ăn không được đồ: "Tôi gọi điện thoại cho Hắc Muội, kêu cô ấy ăn trước, không cần đợi chúng ta, anh đói không?"

"Tôi vẫn ổn, bữa trưa ăn quá nhiều." Lã Bá Vĩ nói.

"Ừ, trễ một chút chúng ta cùng nhau ăn, gọi Barney đi, đi tiệm cơm." Mục Uyển nói, gọi điện thoại cho Hắc Muội: "Hắc Muội, hôm nay tôi không về ăn cơm, nếu cô đói thì ăn trước đi, nếu không đói, thì trễ một chút chúng ta cùng đi tiệm cơm."

"Nhưng, họ mua rất nhiều thức ăn tới, nếu không ăn thì để tủ lạnh sao?"

"Để tủ lạnh không sao." Mục Uyển nói.

"Vậy phu nhân, cô nói địa chỉ tiệm cơm, đến lúc đó tôi sẽ tới." Hắc Muội ôn hòa nói.

"Ừ, được. Vậy cúp máy trước đây." Mục Uyển cúp điện thoại, nói với Lã Bá Vĩ: "Lát nữa Hắc Muội sẽ dùng cơm với chúng ta, anh giúp tôi đặt nhà hàng, đừng đi nhà hàng của Hạng Thịnh Duật."

"Được. đưa cô đến chỗ Barney, tôi sẽ đi đặt nhà hàng, nếu có nguy hiểm, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô, kịp thời sắp xếp cho cô rời đi." Hạng Thịnh Duật nói.

"Ừ." Mục Uyển nói rồi nhắm mắt, nghỉ ngơi một lát.

Thực ra cũng không ngủ được, chỉ là muốn yên tĩnh, khôi phục tâm trạng hiện tại.

Không lâu sau, Lã Bá Vĩ nhẹ giọng nói: "Phu nhân, đã tới rồi."

Mục Uyển mở mắt, nhìn bên ngoài.

Nơi này của Barney rất yên tĩnh, xung quanh đều là cây cối um tùm, và bãi cỏ được cắt tỉa chỉnh chu, hoàn cảnh thật sự rất tốt, vì quá yên tĩnh, cô còn có thể nghe thấy tiếng chim ở xung quanh, nghe rồi, tâm trạng như được thả lỏng.

Quả nhiên ảnh hưởng của hoàn cảnh tới tâm trạng rất quan trọng.

Mục Uyển bước vào nơi này của Barney, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, giống như lá trà, lại giống như mùi cỏ, ngửi thấy đặc biệt thoải mái.

"Nơi này của Barney nhanh như vậy đã trang trí xong rồi? Không tốn bao nhiêu ngày nhỉ." Mục Uyển hỏi Lã Bá Vĩ bên cạnh.

"Là nơi mà anh Hạng tìm cho Barney, nơi này đã được trang trí sẵn rồi, Barney vừa xem đã rất thích, sau đó chỉ mua vài đồ gia dụng, sắp xếp bố cục mà thôi." Lã Bá Vĩ giải thích.

"Làm rất tốt, Barney ở lầu mấy?" Mục Uyển hỏi.

"Ở lầu ba, tôi dẫn cô đi." Lã Bá Vĩ nói.

"Có cần gọi điện thoại trước cho anh ta, nếu bây giờ anh ta có bệnh nhân, chúng ta có thể đợi một chút." Mục Uyển dịu dàng nói.

Lã Bá Vĩ gửi tin nhắn cho Barney, không bao lâu, Barney đã trả lời.

Lã Bá Vĩ nói với Mục Uyển: "Anh ta nói bây giờ có thời gian, chúng ta đi lên đi."

Mục Uyển gật đầu, lên lầu cùng Lã Bá Vĩ.

Cô phát hiện, trên tường đều là cây cỏ, hoa thơm chim hót, thật sự thơm ngát, còn có làn gió nhẹ lướt qua mái tóc, làn tóc phiêu bay, gần đó là hoa bồ công anh bay trong gió.

Mục Uyển đột nhiên liên tưởng đến ngày xuân, chóp mũi đều là hương vị thiên nhiên sạch sẽ.

Từ khi bước vào nơi này, tâm trạng cô không nặng nề và đè nén như vậy.

Không lâu sau, họ đến cửa, Lã Bá Vĩ gõ cửa, cửa được mở ra.

Barney trưng ra khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời, ánh mắt chân thành nhìn thẳng Mục Uyển, cười nói: "Rất vui được gặp cô, tôi chỉnh lại một chút quần áo, còn gội đầu, không giống người khổ sở cả ngày ở đây để sắp xếp đồ đạc nhỉ."

Mục Uyển cười.

Không biết vì sao, khi tận mắt nhìn thấy Barney, nghe anh nói chuyện, tâm trạng của cô tốt hơn rất nhiều, đây là sự lợi hại của nhà tâm lý học thiên tài sao?

"Anh nhìn rất đẹp, giống hoàn cảnh nơi này, đều là đồng thoại đẹp nhất, làm người ta cảnh đẹp ý vui không thể dời mắt, tôi có chút hối hận, sao lúc đầu không quyết tâm ăn anh."

Khuôn mặt tươi cười của Barney càng thêm sáng lạn: "Hàm ý của câu này là hiện tại không thể ăn được rồi, haha cô đói không?" Tôi có bánh quy, tự tôi làm, thử xem."

"Ừ, được." Mục Uyển đáp.

"Vậy phu nhân, cô đi trước, tôi đi đặt nhà hàng." Lã Bá Vĩ biết điều nói, xoay người, ra khỏi phòng, thuận tay giúp họ đóng cửa.

Barney đưa bánh quy màu xanh lá cho Mục Uyển.

"Màu này, nhìn rất kỳ quái." Mục Uyển hỏi, nhận bánh quy.

"Không chỉ màu này kỳ quái, những màu khác còn kỳ quái hơn." Barney nói, mở hộp ra cho Mục Uyển xem.

Mục Uyển nhìn bánh quy bên trong có màu sắc đa dạng, thực sự rất kỳ quái: "Những thứ này của cậu dùng gì để làm?"

"Có muốn chơi một trò chơi không, trong số bánh này, có vài cái đắng, có vài cái...vị hôi tất, có vài cái, càng khó miêu tả." Barney cười nói.

Mục Uyển nhìn bánh quy trên tay: "Đây là vị gì?"

"Mùi cỏ xanh, cô ngửi thử xem." Barney nói.

Mục Uyên ngửi bánh quy trên tay, thực sự rất thơm, cắn một miếng, rất thơm, nhưng mà, không có vị gì, không ngọt, thậm chí, còn có chút vị đắng.

"Có muốn thử vị khác không?" Barney nói, cầm một cái bánh quy đen đưa cho Mục Uyển.

Mục Uyển do dự.

Barney cười hỏi: "Không muốn thử vị khác sao? Có lẽ, bên trong có càn khôn đó."

Mục Uyển nhận bánh quy trong tay Barney, ngửi ngửi, không phải quá thơm, lắc đầu: "Xem ra, không quá ngon."

"Thử xem." Barney khuyến khích: "Nếu vì cô sợ mùi của nó, mà không thử, cô làm sao phát hiện được càn khôn ở bên trong? Rất thú vị đó."

Lời Barney nói làm Mục Uyển tò mò, rốt cuộc là càn khôn gì?

Mục Uyến cắn một miếng bánh quy đen, cho rằng sẽ ngọt, nhưng...không chỉ không ngọt, mà còn rất đắng, quan trong hơn nữa là thúi.

Thúi đến mức cô sắp ói ra, nhanh chóng nhả ra hết.

Barney vẫn trầm ổn, cười nói: "Bây giờ cô ăn tiếp vị cỏ xanh đi."

Mục Uyển cho hết bánh quy vị cỏ xanh trên tay vào miệng, vị càng nồng hơn lúc nãy, hơn nữa, rất ngọt.

Cô thật sự cảm thấy kỳ quái, nhìn Barney: "Đây là sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.