Chương 1361: Tư Cách Của Tình Yêu
"Tôi biết rồi! Bây giờ tôi sẽ gọi cho anh ấy. Tôi cúp máy trước nhé! Khi nào rảnh sẽ mời cô ăn cơm." Mục Uyển nói, nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
Sau đó, cô quay số và gọi cho Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật ở đầu dây bên kia trực tiếp bấm từ chối cuộc gọi đến.
Mục Uyển suy nghĩ một chút, nhắn gửi cho Hạng Thịnh Duật một tin nhắn: "Khi nào anh rảnh thì liên lạc với em, em sẽ luôn chờ cuộc gọi của anh!"
Hạng Thịnh Duật nhìn thấy tin nhắn của Mục Uyển, không chỉ cảm thấy tức giận, mà tâm trạng còn có chút ấm ức và tủi thân, đem điện thoại di động đặt sang một bên.
Thế nhưng vừa đặt điện thoại xuống không lâu, anh lại cầm lên, xem lại tin nhắn của Mục Uyển, một lần, hai lần, rồi ba lần, tay có chút tùy tiện, rất muốn gọi lại cho Mục Uyển.
Thế nhưng trong nội tâm lại giống như có một giọng nói nói với anh rằng anh đang tức giận, vì vậy một lần nữa Hạng Thịnh Duật đem điện thoại đặt qua một bên.
Một phút sau, anh lại nghĩ đến việc Mục Uyển nói sẽ luôn chờ cuộc gọi của anh, liền cảm thấy khó chịu, anh không nỡ để Mục Uyển phải chờ đợi quá lâu.
Cô ấy còn nói rảnh thì liên lạc với cô ấy, rốt cuộc là có chuyện gì?
Hạng Thịnh Duật một lần nữa cầm điện thoại lên, hít một hơi thật sâu, biểu lộ sắc mặt lạnh lùng bấm gọi cho cô.
Mục Uyển nhìn thấy cuộc gọi của Hạng Thịnh Duật liền lập tức bấm nghe.
"Có việc gì?" Giọng nói lạnh như băng của Hạng Thịnh Duật truyền tới.
"Buổi trưa cùng nhau ăn cơm, anh đến đón em sao?" Mục Uyển dịu dàng hỏi.
"Ừ!" Hạng Thịnh Duật không lạnh không nhạt thờ ơ lên tiếng.
Thật tình mà nói, giọng điệu của anh cũng sẽ làm ảnh hưởng tâm trạng của cô, thế nhưng ,Barney đã phân tích cho cô, cô hiểu rõ sự việc và nội tâm của Hạng Thịnh Duật, vì vậy liền chịu đựng thái độ của anh.
"Lúc trước không gọi lại cho anh, thật xin lỗi, trí nhớ của em rất kém, có thể nói là không đủ thông minh để đối phó với một số chuyện, về sau sẽ nhớ kỹ." Mục Uyển ôn tồn nói.
"Không phải là không đủ thông minh, mà là không quan tâm, không phải sao?" Hạng Thịnh Duật hỏi lại, giọng nói lạnh hơn vài phần.
"Không phải không quan tâm, mà bởi vì trước đó gọi điện thoại, em không biết nói cái gì, cộng thêm việc em thực sự có việc, hơn nữa đã nói là giữa trưa cùng nhau ăn cơm, em liền cảm thấy không khẩn cấp và không cần thiết, là do em không suy nghĩ chu toàn, thật xin lỗi." Mục Uyển chân thành giải thích.
"Anh đối với em mà nói, chính là không khẩn cấp, không cần thiết...." hơi thở của Hạng Thịnh Duật liền có chút kì lạ. Giọng nói vừa tủi thân vừa trách móc, lại vừa có chút tức giận.
"Đây là vấn đề của cuộc gọi lần này, anh muốn tức giận với em cả đời sao? Buổi trưa không cần cùng nhau ăn cơm, buổi tối cũng không cần cùng nhau ăn cơm, kết hôn còn cần không?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
Một ngọn lửa ngay lập tức bùng lên trong đầu Hạng Thịnh Duật, anh trực tiếp cúp điện thoại mà không nói thêm câu gì.
Cô ấy không muốn cùng nhau ăn cơm, kết hôn cũng không cần nữa sao?
Rõ ràng là lỗi của cô ấy! ! !
Mục Uyển: "......"
Cô có vài phần hơi bất lực, đoán chừng Hạng Thịnh Duật lại hiểu lầm rồi!
Mục Uyển liền gửi cho anh một tin nhắn: "Ý của em là buổi trưa chúng ta phải cùng nhau ăn cơm, vào buổi tối cũng phải ngủ cùng nhau, còn phải kết hôn nữa, anh muốn giận em bao lâu? Đừng tức giận nữa, chọc tức bản thân, không có ai thay thế, hơn nữa, anh tức giận vì một lý do không có nguyên nhân, không phải là quá ngốc sao?"
Hạng Thịnh Duật đọc tin nhắn của Mục Uyển, một lần hai lần rồi ba lần.
Tay anh lại tùy tiện muốn gọi cho cô.
Nhưng anh kiềm chế, không gọi, đem di động để sang một bên, chờ cuộc gọi của Mục Uyển, muốn cô gọi cho anh, chỉ cần cô gọi cho anh một cuộc điện thoại, anh liền tha thứ cho cô, không giận cô nữa.
Chờ đợi một thời gian, mỗi phút đều như đang dày vò chính bản thân anh.
Một phút bây giờ dài tựa như một thế kỉ...
Anh lần nữa lại cầm lấy điện thoại: "Không gọi cho anh đúng không? Nói cái gì mà thật xin lỗi, nói cái gì mà sai lầm, căn bản là không có một chút thật lòng."
Hạng Thịnh Duật lại để điện thoại sang một bên.
Tiếng chuông điện thoai bỗng vang lên, nội tâm của Hạng Thịnh Duật run lên, lập tức cầm lấy điện thoại, nhìn thấy là số điện thoại của Sở Giản, ánh mắt liền không che giấu được sự thất vọng, bấm nghe cuộc gọi:
"Có chuyện gì?" Giọng điệu của anh vô cùng bực tức.
"Anh Hạng, chúng tôi đã đến nơi, ở đây nhìn có vẻ rất an toàn, cảm ơn anh." Sở Giản nói một cách rất trịnh trọng.
Hạng Thịnh Duật đang chờ cuộc gọi của Mục Uyển, lúc đang khẩn trương chờ điên thoại, Sở Giản lại gọi điện đến.
Cho nên anh đối với cuộc gọi của Sở Giản rất là bực bội, hét lên: " Cậu an toàn hay không chẳng lễ tôi không biết sao? Không cần cậu báo cáo, không có tin tức nào tốt cả, nhanh chóng cúp máy đi, không có chuyện gì thì đừng gọi cho tôi."
Sở Giản nghe thấy giọng điệu này của Hạng Thịnh Duật, biết rõ bản thân đã bị trút giận thay người khác, đoán là Mục Uyển khiến anh tức giận rồi, để không ảnh hưởng đến bản thân, Sở Giản vội vàng nói: "Tôi biết rồi anh Hạng, tôi lập tức cúp máy đây", sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.
Hạng Thịnh Duật nhìn màn hình di động, không hề có một cuộc gọi nào của Mục Uyển.
Tâm trạng của anh càng bực bội, không thể tập trung vào làm việc, đồng hồ đã chỉ qua 11 giờ, anh dứt khoát cầm lấy điện thoại, đi đến Bộ Ngoại giao.
Mục Uyển sau khi gửi tin nhắn, tiếp tục tập trung làm việc, mãi cho đến khi tiếng chuông báo giờ của điện thoại vang lên.
Cô cầm điện thoại lên gọi cho Hạng Thịnh Duật.
Hàng Thịnh Luật nhìn thấy cuộc gọi của Mục Uyển, sắc mặt triệt để tái nhợt đi, lạnh lùng trả lời cuộc gọi: "Có chuyện gì?"
Mục Uyển nghe thấy giọng điệu này của anh, biết rõ anh vẫn chưa hết giận: "Buổi trưa chúng ta sẽ đi ăn ở đâu?"
Hàng Thịnh Luật ở đầu dây bên kia yên lặng, không nói lời nào.
Bầu không khí trong nháy mắt có chút ngưng đọng.
"Nếu như anh vẫn chưa nghĩ ra, chúng ta có thể vừa đi vừa xem, nhìn thấy nơi nào có thể ăn thì đi vào, dù sao thì buổi trưa cũng có nhiều thời gian." Mục Uyển nói thêm.
"Anh đang ở tầng dưới, em đi ra tìm anh đi." Hàng Thịnh Luật lạnh lùng nói, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.
Mục Uyển đi đến cửa sổ nhìn xuống, liền thấy xe của Hạng Thịnh Duật ở phía dưới.
Cô cầm lấy túi xách, suy nghĩ một chút, thoa lại son môi, gấp rút đi xuống lầu.
Người của Hạng Thịnh Duật giúp cô mở cửa sau của xe.
Mục Uyển nhìn Hạng Thịnh Duật nhưng lại anh lạnh lùng nhìn về phía trước, khuôn mặt bởi vì sự lạnh này mà càng trở nên mạnh mẽ.
Mục Uyển ngồi bên cạnh anh, nhưng anh lại tỏ vẻ không muốn để tâm đến cô.
Mục Uyển lại một lần nữa nhìn Hạng Thịnh Duật, vừa tự mình thắt dây an toàn vừa hỏi: Sở Giản và An Kì bây giờ đã an toàn đến nơi hai người họ muốn đến rồi ư?"
"Ừ!" Hạng Thịnh Duật lạnh lùng lên tiếng.
"Anh vẫn còn giận sao?" Mục Uyển hỏi.
"Không dám, trong tình yêu này, chỉ có anh yêu em, anh có tư cách gì mà tức giận." Hạng Thịnh Duật nói với giọng điệu vừa trách móc vừa hờn giận.
"Anh vì sao vẫn còn vì chuyện đó mà tức giận, là anh hiểu lầm, em đã giải thích rồi.." Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nhìn về phía Mục Uyển tiếp lời: "Em giải thích cái gì? Bởi vì chúng ta sắp kết hôn, cho nên anh không nên tức giận, bởi vì buổi trưa phải đi ăn cùng nhau, cho nên anh không nên tức giận?"
Mục Uyển kiên nhẫn chịu đựng thái độ của Hạng Thịnh Duật.
Barney nói Hạng Thịnh Duật tức giận là bởi vì không hài lòng, cô nên bắt lấy đúng điểm quan trọng, nếu không thì tất cả sự giải thích của cô trong mắt anh đều là vì muốn che giấu.
"Em không phải không thích anh, đừng giận nữa." Mục Uyển chủ động ôm lấy cánh tay của Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật đang phát cáu nên rút cánh tay ra một cách nhanh chóng.
Nội tâm của Mục Uyển thở dài một hơi: "Em vừa rồi có đọc một cuốn sách nói rằng nếu một cặp đôi ôm nhau 20 giây mỗi ngày sẽ không bao giờ rời xa nhau, ôm một cái đi!"