Chương 1359: Gả Cho Anh, Là Bất Đắc Dĩ, Đúng Không!
CHƯƠNG 1359: GẢ CHO ANH, LÀ BẤT ĐẮC DĨ, ĐÚNG KHÔNG!
“Tôi cảm thấy không nên vì sau lầm của người khác mà để bản thân mình phạm phải sai lầm, người phụ nữ kia quả thật là rất đáng hận, nhưng, đứng ở vị trí của bà ta mà nghĩ, bà ta cũng là vì con gái của mình mà thôi.”
“Nhưng bà ta không nên vì con gái của mình mà làm tổn thương đến con gái của người khác, loại người này, không nên có báo ứng sao?” Phu nhân Lan Ninh hỏi lại.
“Bà ta đã có báo ứng rồi, bởi vì muốn tẩy trắng cho bà, nên Phó Hâm Ưu chỉ có thể đội nồi, tôi cũng sẽ giữ lại mạng của cô ta, nhưng sợ là, cả đời này của cô ta sẽ trải qua ở trong tù, là mẹ ruột yêu thương cô ta nhất, vì yêu cô ta, ngược lại làm tổn thương cô ta, cảm giác tội lỗi này sẽ đi theo người phụ nữ kia suốt quãng đời còn lại, đây mới là hình phạt thực sự, nhân quả tuần hoàn, không phải không báo mà là thời gian chưa tới.” Mục Uyển khẽ nói.
Phu nhân Lan Ninh im lặng một lúc: “Con luôn có cách để thuyết phục ta.”
“Tôi chỉ là tùy việc mà xét, vậy tôi cup máy trước, có tin tức, tôi sẽ thông báo với bà đầu tiên.”
“Ừ.” Phu nhân Lan Ninh đồng ý nói, cup điện thoại trước.
Bà đứng ở trong sân, nhìn cây hoa quế trước mặt.
Hoa quế có thời gian ra hoa ngắn, nhưng khoảng thời gian nở hoa, ở rất xa cũng có thể gửi thấy mùi hương, đồng thời bốn mùa thường xanh.
Bốn mùa thường xanh?
Bà muốn chặt đi, để những cây này chết đi cũng là chuyện của một câu nói.
Bà tốn thời gian mười mấy năm, đến ngày hôm nay mới hiểu, yêu một người đàn ông không yêu mình, là một chuyện đáng buồn đến mức nào.
Không cần phải nghĩ người đàn ông kia có hối hận không, ông ta sống tốt như vậy, sẽ không hối hận, lúc trước ông ta lựa chọn quyền lực, sau này cũng sẽ không thể vì bạn mà từ bỏ quyền lực, cái gọi là yêu sâu đậm, đều là phụ nữ bịa đặt ra để làm mình cảm động.
Bản chất của con người đã được hình thành ngay từ đầu, muốn thay đổi anh ta là điều không thể nào.
Phụ nữ khi yêu sẽ đánh mất chính bản thân mình, bị những thứ ngọt ngào được bao bọc bởi lớp vở đường bên ngoài giết chết sự thông minh là lý trí.
Khi bị bỏ rơi sẽ khó chịu, sẽ đau lòng, nhưng đối phương chỉ nói với bạn một câu, biểu đạt một chút sự quan tâm, lại có thể đầy máu hồi sinh lại, tha thứ cho sự lạnh lùng thờ ơ trước kia của đối phương.
Trên thực tế, sự lạnh lùng thờ ơ là vì không quan tâm, bạn lại vì sự không quan tâm và bất cẩn của đối phương mà tổn thương trái tim mình, cuối cùng lãng phí thời gian cả một đời cho người không xứng đáng.
Phụ nữ có thể yêu sâu đậm, nhưng phải yêu sâu đậm người đáng được yêu, nên nhất định phải làm sáng mắt của mình.
Đời người quá ngắn, có nghiên cứu nói rằng độ tuổi trung bình của một người hiện nay là 77 tuổi.
Mà bà, lãng phí nhiều thời gian như vậy cho người không xứng đáng, bây giờ tỉnh ngộ thì trái tim rất đau.
Nhưng không có cách nào khác, dù đau đớn đến mức nào cũng phải rút lui, dù sao, bà vẫn còn mấy chục năm để sống.
Loại cảm giác đau lòng này, chỉ cần bà không suy nghĩ đến, sẽ từ từ bình phục, từ từ trở lại cuộc sống bình thường, mỉm cười đi xem những bông hoa trong vườn, những đám mây hợp vào rồi lại tan ra.
Sau khi Mục Uyển cup điện thoại, liền gọi điện thoại cho Hoa Cẩm Vinh.
“Đã xem trực tiếp rồi.” Mục Uyển hỏi.
“Xem rồi, rất tốt, không tồi tệ như tôi tưởng tượng, mấy người có thể kiểm soát đúng không?” Hoa Cẩm Vinh có chút lo lắng không yên hỏi.
“Ừ, chuyện phu nhân Lan Ninh, ông định giải quyết như thế nào?” Mục Uyển trực tiếp hỏi.
“Mấy người định giải quyết như thế nào? Cô cảm thấy giải quyết như thế nào mới là tốt.” Hoa Cẩm Vinh hỏi.
“Ông quyết định đi, hoặc, để quốc hội quyết định.” Mục Uyển nói.
“Vậy, để bà ấy tự nhận trách nhiệm từ chức? Dù sao bà ấy cũng là mẹ ruột của cô, lúc đầu cũng không phải cố ý để lạc mất cô.” Hoa Cẩm Vinh nói.
“Có thể, tôi cup máy đây.” Mục Uyển nói.
“Được.”
Mục Uyển cup điện thoại, tâm tình rất khó hiểu, cũng rất nặng nề, không thể nói ra được cảm giác tích tụ trong lòng.
Cô ngồi vào vị trí của mình, mở máy tính, nhìn vào mày tính, nhưng lúc này lại không muốn làm gì cả, suy nghĩ của cô đã ở rất xa.
Cô đã từng cho rằng, yêu một người, chính là toàn tâm toàn ý trả giá, vì anh ta không quan tâm đến bất cứ điều gì, ngay cả khi hi sinh tên tuổi, sinh mệnh, tất cả mọi thứ của mình.
Nhưng thực tế là bạn trèo đèo lội suối, trải qua trăm nghìn cay đắng, khó khăn nguy hiểm tìm được người đàn ông sẽ không yêu bạn, thậm chí trong mắt không có sự tồn tại của bạn.
Anh ta chỉ nhớ bản thân mình trèo đèo lội suối, trải qua trăm nghìn cay đắng, khó khăn nguy hiểm đi tìm người phụ nữ kia.
Nên, phụ nữ….phải càng yêu bản thân mình hơn.
Mục Uyển hít một hơi thật sâu, lại hít một hơi thật sâu, cố gắng đem suy nghĩ của mình đặt vào công việc trước mặt.
Cô đến bộ ngoại giao cũng một tháng rồi, nhưng những người ở đây, cô quen biết không nhiều.
Sau này, cô tiếp quản bộ ngoại giao, đối với những người này, năng lực, bối cảnh gia đình, chức trách, toàn bộ phải hiểu rõ, tốt cho phương hướng điều động sau này.
Hơn nữa, cô cũng cần phải điều động người thân tín vào.
Mở phần ghi chép thông tin, đầu tiên dựa vào ảnh để nhớ tên, chức trách, tuổi tác, thông tin tương ứng trên sơ yếu lý lịch.
Bất giác, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Điện thoại di động vang lên, cô nhìn là Hạng Thịnh Duật gọi đến, mới nhớ ra, hình như đã hứa với Hạng Thịnh Duật sau khi gọi điện thoại xong sẽ gọi lại cho anh.
Trong lòng cô có một linh cảm xấu, đoán là Hạng Thịnh Duật muốn nổi giận rồi.
Cô nhận điện thoại.
“Mấy cuộc điện thoại mà em gọi đến bây giờ? Đừng nói với anh là vừa mới kết thúc.” Hạng Thinh Duật tâm tịnh không tốt nói.
“Không có, gọi xong rồi, nhưng em lại có chuyện khác.” Mục Uyển giải thích.
“Chuyện gì?” Hạng Thịnh Duật truy hỏi.
“Ừ, chính là, không phải em sắp tiếp nhận bộ ngoại giao sao, rất nhiều người em còn chưa biết, em muốn trước khi tài liệu chính thức xuất hiện, nhanh chóng làm quen với tài liệu của bọn họ.”
“Em vì làm quen tài liệu của những người này mà không gọi điện thoại lại cho anh, trong lòng em những người này quan trọng hơn anh đúng không.” Giọng nói của Hạng Thịnh Duật càng không tốt.
“Em nghĩ, buổi trưa cùng anh ăn cơm, nên muốn trong khoảng thời gian này nhanh chóng làm quen với những người này, không phải tài liệu của những người này quan trọng hơn anh, Hạng Thịnh Duật, anh nghĩ đi, tài liệu của những người này sao có thể quan trọng hơn anh được chứ.” Mục Uyển ân cần nói.
“Miệng của phụ nữ là quỷ lừa người, anh nghĩ em căn bản không nhớ đến chuyện gọi điện thoại cho anh, nói những lời dễ nghe, anh là một người có chỉ số thông mình bình thường.” Hạng Thịnh Duật tâm tình vẫn không quá tốt nói.
“Anh không phải là một người có chỉ số thông minh bình thường, anh là một người có chỉ số thông minh rất cao, những điều anh có thể nghĩ đến đều là những điều mà người khác không thể nghĩ đến, em biết rồi, sau này em sẽ cầm một quyển sổ đặc biệt, không ngừng nhắc nhở mình, phải gọi điện thoại cho anh trước.” Mục Uyển lùi một bước nói.
“Gọi điện thoại cho anh mà còn cần phải ghi vào sổ sao? Nếu như em thực sự muốn gọi cho anh, căn bản không cần đến quyển sổ đó, đó là vì em không muốn gọi cho anh, nên mới phải ghi vào sổ.” Hạng Thịnh Duật tức giận nói.
Mục Uyển cảm thấy, Hạng Thịnh Duật chính là muốn gây chuyện với cô, hơn nữa, đúng là cô không nhớ đến chuyện gọi điện thoại cho anh, không phải nói không thích anh, mà là buổi trưa bọn họ thật sự sẽ gặp nhau mà, tối cũng gặp nhau, một ngày sẽ có rất nhiều thời gian ở bên nhau.
Cô gọi điện thoại cho Hạng Thịnh Duật cũng không biết phải nói gì.
“Anh muốn như thế nào?” Mục Uyển hỏi, giọng nói có chút lạnh lùng.
“Không thế nào cả, anh biết, từ trước đến giờ em chưa từng thích anh, gả cho anh là một lựa chọn bất đắc dĩ đúng không?” Giọng nói của Hạng Thịnh Duật càng lạnh lùng hỏi.