Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 1350: Chap-1351




Chương 1351: Tương Lai Tráng Lệ.​

CHƯƠNG 1351: TƯƠNG LAI TRÁNG LỆ.

Vào bữa tối.

Hạng Thịnh Duật chuẩn bị rất nhiều thức ăn.

Dù sao cũng là sân nhà của Hạng Thịnh Duật, Mục Uyển rất thoải mái, đôi mắt của cô nhìn vào Hoa Cẩm Vinh.

Hoa Cẩm Vinh hơi khó chịu, nói với Mục Uyển: “Nếu tôi biết điều này sớm hơn thì đã tốt rồi.”

“Trên đời, thứ khó mua nhất là biết sớm, nếu ông biết nó sớm hơn, sẽ đi kèm với gian lận, Chúa công bằng với mọi người và sẽ không cho phép bất cứ ai được quyền gian lận, nếu họ nhận được, họ sẽ chết sớm.” Mục Uyển nói.

“Bây giờ tôi biết điều đó, vậy là muộn, may mắn thay.” Bà Lan Ninh nói, cầm ly rượu trước mặt, nói với Hạng Thịnh Duật: “Tôi kính cậu ly rượu này, cảm ơn cậu đã quan tâm và giúp đỡ Mục Uyển, để nó thoát khỏi đau khổ và thất vọng.”

Mục Uyển lắng nghe từng lời của bà Lan Ninh, trong lòng cô không thoải mái lắm, như thể cô chưa bao giờ phải chịu những thất bại và đau khổ.

Hạng Thịnh Duật không nâng ly, vội vàng nói: “Tôi xấu hổ quá, không dám nhận đâu, từ khi Uyển Uyển còn nhỏ em ấy đã phải chịu đựng rất nhiều điều, may mắn thay, từ khi còn là một đứa trẻ Uyển Uyển đã rất thông minh, một vài lần đã trốn thoát, thật sự không dễ dàng mà sống đến hiện tại.”

“Chỉ trách tôi, đã không kịp thời phát hiện ra đứa trẻ bị tráo, nếu tôi biết điều đó sớm hơn, tôi có thể tìm thấy nó, Uyển Uyển cũng không cần phải chịu đựng quá nhiều.” Bà Lan Ninh dường như tự trách mình.

“Có lẽ, chính nhờ những điều đó mà Uyển Uyển mới độc lập và xuất sắc như vậy.” Hạng Thịnh Duật nói, ôm vai Mục Uyển.

“Nếu, nếu như, những câu như này không cần phải nói nữa, bởi vì trên đời này không có nếu, tôi nghĩ giờ đã biết sự thật của vấn đề và kết quả rồi, tốt hơn là nên nói về chính sự đi, mọi người chắc cũng có ý tưởng của mọi người.” Mục Uyển lý trí hỏi.

“Đừng vội, gia đình chúng ta hôm nay đoàn tụ mà.” Bà Lan Ninh nói, gục đầu xuống uống rượu hoa quả.

“Đoạn tụ thì có thể đoàn tụ bất cứ lúc nào mà, nếu vấn đề cấp bách không được giải quyết, nó sẽ trở thành một rắc rối vô tận, tôi nghĩ cảm xúc và lý trí phải được phân biệt rõ ràng, bà không nghĩ thế sao?” Mục Uyển hỏi nhẹ.

Bà Lan Ninh nhìn Hoa Cẩm Vinh, lông mày hơi nhíu lại, như thể tìm kiếm lời khuyên từ Hoa Cẩm Vinh.

Hoa Cẩm Vinh cũng đã thấy Mục Uyển rất lợi hại: “Cô nghĩ thế sao?”

“Thừa nhận không?” Mục Uyển hỏi, câu đơn giản nhưng lại chứa nhiều vấn đề.

Hoa Cẩm Vinh dừng lại, suy nghĩ về nhiều vấn đề trong tâm trí ông, ông nhìn lại bà Lan Ninh một lần nữa.

Bà Lan Ninh cúi đầu, nhìn rượu trái cây trong ly, lảng tránh ánh mắt của Hoa Cẩm Vinh.

“Vấn đề này rất hệ trọng, tôi muốn quay về, suy nghĩ nhiều hơn, suy nghĩ tường tận.” Hoa Cẩm Vinh thận trọng nói.

Mục Uyển nhướng mày: “Được thôi, ăn đi, nếu lạnh thì sẽ không ngon nữa, ăn nhiều chút nhé.”

Hoa Cẩm Vinh ăn, lại nhìn bà Lan Ninh lần nữa.

Bà Lan Ninh vẫn không nhìn Hoa Cẩm Vinh, cúi đầu ăn.

Không ai nói gì thêm.

Mục Uyển ăn xong, cô đặt đũa xuống.

Ngay khi cô buông tay, cả Hoa Cẩm Vinh và bà Lan Ninh cũng đặt xuống.

“Sao hai người đến được đây?” Mục Uyển hỏi.

Bà Lan Ninh nhìn Hạng Thịnh Duật.

“Anh đã đưa họ đến, anh sẽ đưa họ về sau.” Hạng Thịnh Duật nói với Mục Uyển.

“Hôm nay tôi hơi mệt, muốn nghỉ sớm, ngày mai còn phải đi làm, tôi có thể phải đối mặt với rất nhiều phương tiện truyền thông.” Mục Uyển nói nhẹ nhàng.

“Tin tức truyền thông?” Bà Lan Ninh cảnh giác: “Đó là gì? Cô sẽ làm gì?”

“Một số tin tức, không phải tôi không nói thì không ai biết, càng tránh, càng che đậy, nó sẽ càng trở thành một công cụ để kẻ thù chống lại tôi, cuối cùng nó sẽ trở thành một thanh kiếm, biến mức độ tin cậy trở thành không, được không bù mất, lúc này, tôi sẽ giải quyết tất cả các vấn đề trước.” Mục Uyển nói.

Hoa Cẩm Vinh đột nhiên căng thẳng: “Cô muốn công bố mối quan hệ của cô với chúng tôi sao? Mục đích thật sự của cô là gì?”

Mục Uyển nhìn Hoa Cẩm Vinh: “Ông sợ điều gì, ngay cả khi ông có một mối tình trước khi kết hôn với hoàng hậu, điều đó chẳng có vấn đề gì cả, ngay cả khi một người phụ nữ sinh con cho ông, cũng vẫn bình thường, ông cũng không cần cố gắng che chắn cho bà Lan Ninh, những việc bà ấy làm cũng tuân theo các quy tắc và nghi thức thôi, nếu ông muốn trở nên mạnh mẽ, ông phải đối mặt với vấn đề của mình một cách chính xác. Ông không sợ hãi, người khác sẽ không đe dọa được ông.”

“Tôi không sợ cái gọi là miệng đời, đặc biệt là chúng tôi, vô số ánh mắt nhìn vào cũng không phải chuyện dễ dàng.” Hoa Cẩm Vinh nói.

Mục Uyển khẽ nhếch miệng: “Vì vậy, ông chưa sẵn sàng nhận tôi à?”

“Không, tôi chắc chắn sẽ nhận cô, nhưng thân phận của cô cần một chút thay đổi, dù sao…” Hoa Cẩm Vinh dừng lại, nhìn bà Lan Ninh không nói gì.

Mắt bà Lan Ninh mờ đi một chút: “Dù sao, bây giờ tôi khét tiếng rồi, không xứng đáng làm bạn gái cũ hay sinh con cho ông, nếu Mục Uyển chỉ là con gái thất lạc của ông và Hoàng Hậu, thì sự trở lại của cô ấy sẽ không tì vết, đầy vinh quang và tạo một tin tức thú vị cho mọi người, một người con rể của ông là Hình Thiên, một người con rể của ông là Hạng Thịnh Duật, vì quyền lực, vị trí và danh dự của ông, ông đã bỏ rơi tôi hết lần này đến lần khác.”

“Tôi hy vọng bà có thể hiểu, nếu nói Uyển Uyển là con gái của bà, rất nhiều mâu thuẫn trước kia của hai người sẽ biến hoàng thất hành một trò cười.” Hoa Cẩm Vinh nói.

Bà Lan Ninh hừ lạnh: “Tôi cũng nghĩ rằng tôi chỉ là một trò đùa, bảo vệ tình yêu tự cao tự đại trong nhiều cái mười năm qua, lãng phí những năm tuổi trẻ, tôi nghĩ chỉ cần trên 10.000 dưới một người, ông có thể sẽ liếc nhìn tôi, nhưng dường như điều đó chưa bao giờ xảy ra, thứ ông nhìn, từ đầu tới cuối đều là quyền thế của ông mà thôi.”

“Đừng gây sự vô cớ chứ, tôi thừa nhận, lúc đầu tôi phụ bà, nhưng tôi không biết bà đang mang thai con của chúng ta, tôi đã đi xét nghiệm quan hệ người thân, nhưng lại thấy đứa trẻ không phải là con tôi…”

“Nếu ông phát hiện ra nó là của ông, ông sẽ làm gì? Ông sẽ ly hôn với hoàng hậu mà cưới tôi chứ? Lúc đó, tôi sẽ là bà Lan Ninh được tất cả mọi người ngưỡng mộ.”

“Ít nhất tôi sẽ đền bù cho bà, cho con gái của chúng ta.”

“Ông tỉnh lại đi, cũng may kết quả xét nghiệm không phải là con gái ruột của ông, nếu không, nếu hoàng hậu gặp rắc rối, tôi sợ rằng Mục Uyển và tôi sẽ còn tệ hơn bây giờ, ông chắc chắn sẽ hy sinh tôi và Mục Uyển vì quyền thế.” Bà Lan Ninh giận dữ nói.

“Tôi nói không, chắc bà cũng sẽ không tin đâu.”

“Đó không phải vấn đề tôi tin hay không, mà đó là hành vi của ông, đó là hành vi của ông, không phải sao?” Bà Lan Ninh thất vọng hỏi.

“Quyết định của tôi bây giờ cũng là vì con gái của bà và tôi thôi, bà nói tôi ích kỷ, tại sao bà không thế, lúc này bà không nghĩ đến việc mang lại cho Mục Uyển một tương lai tốt hơn sao?” Hoa Cẩm Vinh cũng giận dữ hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.