Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 1345: Chap-1346




Chương 1346: Trong Họa Có Phúc​

CHƯƠNG 1346: TRONG HỌA CÓ PHÚC

“Trên thế giới chuyện không biết có rất nhiều, chuyện tiếc nuối cũng rất nhiều, chuyện hiểu lầm cũng rất nhiều, những điều này không thể tránh khỏi, chỉ có thể chấp nhận. Bây giờ đã như vậy rồi, có nói gì đi nữa cũng vô dụng, không bằng bà nói ra mục đích và suy nghĩ của bà đi, bớt phải động não suy đoán, tôi suy xét một chút xem có được hay không.” Mục Uyển nói trắng ra.

Lời nói của bà Lan Ninh, cô chỉ có thể tin tưởng mười phần trăm, mặc dù bà ấy có thể thật sự là mẹ của cô, nhưng, bây giờ không phải là chuyện giữa hai người bọn họ, liên quan đến quá nhiều người, quá nhiều chuyện.

“Uyển Uyển, con xem, nếu như mẹ ngồi lên vị trí đó, hai mẹ con chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau, mẹ cũng có quyền lên tiếng, mẹ chắc chắn cũng sẽ trợ giúp con, mẹ cũng đã một đống tuổi, cũng không làm được gì nữa, mẹ muốn bồi thường cho con.” Giọng của bà Lan Ninh nghe rất chân thành.

“Bà muốn bảo trụ vị trí của bà?” Mục Uyển hỏi.

“Các con có cách mà, chuyện ám sát không nói ra ngoài, sau đó nói mẹ bị oan, tìm ra giọng nói tương tự, sau đó mẹ cũng không bị truy cứu, việc này liền qua đi.” Bà Lan Ninh nói.

Mục Uyển nở nụ cười: “Bà không phải muốn trợ giúp tôi sao, vậy tại sao không thể giúp tôi thành bộ trưởng bộ ngoại giao, trên tay bà có tài nguyên, có nhân mạch của bà, bà chỉ cần không muốn làm, tôi tin tưởng, vị trí bộ trưởng bộ ngoại giao tôi có thể làm rất tốt.”

“Nhưng mẹ không ngồi lên vị trí đó, sao có thể giúp con được? Những nhân mạch đó đều thành lập dựa trên thân phận phía trên của mẹ, nếu mẹ không còn thân phận phía trên nữa, những người đó sao có thể vì mẹ mà làm việc?” Bà Lan Ninh hỏi ngược lại.

“Bà có thể trở thành hậu phương của tôi, trợ giúp tôi, tôi trở thành bộ trưởng Bộ ngoại giao rồi thì đây chính là thân phận của tôi, nhân mạch của bà có thể giới thiệu cho tôi, hơn nữa bà có thể phân tích mối quan hệ này cho tôi, nếu như bà giới thiệu, lại thêm thân phận của tôi, tôi tin những người đó chắc chắn cũng sẽ ủng hộ tôi, bà không phải nói muốn giúp tôi sao?” Mục Uyển lý trí hỏi lại.

“Mỗi lần mẹ đều không thể nói lại con, con luôn có thể áp chế mẹ, trước kia thấy con áp chế me, mẹ cũng rất tức giận, tức giận tới mức không thể khống chế, thậm chí trong đầu có ý nghĩ muốn giết chết con, nhưng bây giờ, mẹ lại không hề tức giận, hơn nữa rất tự hào, con gái của mẹ cho dù là mưu lược, đại khí hay là lối suy nghĩ, tất cả đều ưu tú hơn mẹ.” Bà Lan Ninh nhẹ nhàng nói.

Mục Uyển nghe giọng điệu của bà ta cũng tốt lắm, thoạt nghe rất thành khẩn: “Bây giờ tôi đưa ra một phương án, bà thoái vị nhường vị trí bộ trưởng này cho tôi, bởi vì tôi là bộ trưởng bộ ngoại giao rồi, tôi thấy vị trí bộ trưởng nội các, bà còn ngồi không vững, vị trí bộ trưởng nội các cũng để tôi làm, bà có thể tham dự sự vụ nội các, cũng có thể tham dự sự vụ của bộ ngoại giao, tôi sẽ giúp bà tẩy trắng, nhưng tẩy trắng sẽ mất thời gian, bà có chấp nhận hay không?”

Bà Lan Ninh cười: “Mẹ có thể phản đối sao? Bây giờ các con đã nắm giữ ưu thế trăm phần trăm, mẹ có tiếng xấu, con dùng cái này hạn chế mẹ, chỉ cần con không tẩy trắng giúp mẹ thì mẹ cả đời không thể trở mình, hơn nữa, chờ con giúp mẹ tấy trắng rồi, chắc hẳn vị trí đó con đã ngồi vững rồi, con rất có mưu lược, rất có tài hoa, có thể nhẫn nại, nhanh trí, tinh tế, lại biết lo lắng chu đáo, mẹ rất biết ơn, nhà họ Hạng đã dạy giỗ con thật xuất sắc, nếu như con ở bên cạnh mẹ cũng chỉ có thể làm một Phó Hâm Ưu.”

“Ai biết được, vận mệnh đã an bài như vậy, trên đời này không có nếu như, điều kiện mà tôi nói bà có đồng ý không? Nếu bà đồng ý, chuyện ám sát tôi sẽ không công bố , chờ thời gian chín muồi sẽ giúp bà tẩy trắng, bà có thể có danh tiếng tốt, lưu danh thiên cổ.” Mục Uyển nói.

“Bây giờ mẹ nên thấy vận mệnh đối với mẹ không tồi đi? Ở lúc mẹ tuyệt vọng lại nhận được tin tức mẹ có thể không còn tiếng xấu, mất đi danh dự, còn có thể an hưởng tuổi già, lưu danh thiên cổ.” Bà Lan Ninh thương cảm nói.

“Có lẽ, với tôi mà nói, cũng là không tồi đi, bởi vì, bà và tôi cùng đứng trên một chiếc thuyền, ít đi một kẻ thù, giảm rất nhiều toan tính, giảm rất nhiều những việc lộn xộn nhắm vào cùng với những tính kế, tôi còn có thể được rất nhiều sự trợ giúp từ bà, chỉ cần bà nhiệt tình thành ý giúp tôi, tôi nghĩ vị trí của tôi có thể ngồi vững, đúng không? Bà Lan Ninh.” Mục Uyển bình tĩnh nói.

Thứ nhất, chưa xác định rõ bà Lan Ninh có phải mẹ ruột của cô hay không.

Thứ hai, giữa bọn họ đều là nhằm vào, tính kế, cô cũng không có cảm tình gì với bà Lan Ninh.

Thứ ba, cô phải đứng từ góc độ lý trí, bỏ qua tình cảm, phán đoán chính xác và đưa ra quyết định, cũng là sự tôn trọng đối với Hạng Thịnh Duật.

“Được, mẹ biết rồi, cứ dựa theo những gì con nói mà làm đi, khi nào các con trở về, cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Bà Lan Ninh nói.

“Cùng nhau ăn một bữa cơm tạm thời không cần thiết, trước tiên bí mật xét nghiệm quan hệ mẹ con đã, xác định quan hệ của chúng ta xong, những điều kiện này mới thành lập, không phải sao?” Mục Uyển lạnh lùng nói.

“Đúng, con nói đúng, quả thật nên làm xét nghiệm quan hệ mẹ con, vậy khi nào con trở về thì gọi điện cho mẹ là được.” Bà Lan Ninh điệu thấp thân phận của mình.

“Tôi biết rồi, vậy cứ như vậy đi, tôi cúp điện thoại .” Mục Uyển nói, cúp điện thoại.

Cô đưa di động cho Hạng Thịnh Duật.

Hạng Thịnh Duật từ cuộc nói chuyện giữa hai người, đại khái cũng đoán được nội dung cuộc nói chuyện.

“Kỹ năng đàm phán này em học ở đâu vậy, nói rất hay, hợp tình hợp lý, đứng ở lập trường của bản thân, ban ơn cho bà ta, không bị bà ta dắt mũi, rất xuất sắc.” Hạng Thịnh Duật khen ngợi.

“Tình huống bây giờ, bà ta không có cách nào đàm phán điều kiện với em, em cũng không nhất thiết phải tuân theo bà ấy, con đường về sau sẽ rất thông thuận, dù sao, bà ấy vẫn có năng lực, nhân mạch và mạng lưới quan hệ.” Mục Uyển nói.

“Ừm, nếu bà ta thiệt tình muốn giúp em, cũng bớt đi được rất nhiều phiền toái cho chúng ta, cũng không cần lo lắng bà ta sẽ gây khó dễ từ bên trong, Uyển Uyển, em có tò mò cha của em là ai hay không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.

Mục Uyển lắc đầu: “Em không có chút tò mò nào, em cũng không tò mò về bà Lan Ninh, bây giờ em vốn có thể có một cuộc sống rất tốt, khi mà em rất cần bọn họ lại không xuất hiện, khi em tốt rồi họ lại xuất hiện.”

Mục Uyển hít sâu một hơi: “Nhưng không sao, không phải bà ấy chủ động vứt bỏ em, em bị tráo đổi, cho nên, thật ra trong lòng em cũng coi như thoải mái, hơn nữa, ngay từ đầu đã không tiếp nhận, lại nghĩ, nếu đứng trên lợi ích cá nhân, em có một người mẹ lợi hại như vậy, là việc tốt, ít nhất có thể giải quyết rất nhiều phiền toái.”

Hạng Thịnh Duật mỉm cười: “Vậy mới nói, anh nên cảm tạ lúc trước vẫn kiên định với tình yêu đích thực của mình, nếu anh cưới Phó Hâm Ưu, mất thời gian dài hóa ra cô ta là giả, em mới là thật, ha ha, trong họa có phúc.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.