Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 1339: Chap-1340




Chương 1340: Không Cho Em Nhớ Người Khác​

CHƯƠNG 1340: KHÔNG CHO EM NHỚ NGƯỜI KHÁC

Trước đây cô không tin Hạng Thịnh Duật sẽ yêu thích cô, hai chữ yêu thích này, nói ra rất đơn giản.

Nhưng những tấm hình này, thật sự là nhân chứng cho thời gian trong quá khứ, không thể khôi phục lại, không thể mua được, trừ khi thật sự yêu thích, thật sự chụp lại, thật sự thương nhớ từ rất lâu rất lâu trước đó rồi.

“Những tấm hình này của em được chụp lúc nào? Đều là chụp lén sao?” Mục Uyển kinh ngạc hỏi, tay sờ hình mình đang khóc.

Kiểu sửa soạn này, hẳn là...lúc cô đặt bánh sinh nhật cho Hạng Tuyết Vi, nhưng, Hạng Tuyết Vi không chỉ vứt bánh sinh nhật của cô lên người cô, còn tát cô một cái, kêu cô cút đi.

Cô rất đau lòng.

Lúc đó còn nhỏ, nhìn thì thấy kiên cường, thực ra trong lòng rất mềm yếu, cô còn mong đợi tình yêu thương của mẹ từ Hạng Tuyết Vi, mà Hạng Tuyết Vi cho cô, lại chỉ có sự tổn thương.

“Anh chụp trộm tấm này à?” Mục Uyển hỏi, trong mắt có chút đỏ.

“Vốn là chụp rồi, muốn dán ở trong trường làm em mất mặt, nhưng sau đó, thấy em khóc đau lòng nên mềm lòng rồi.” Hạng Thịnh Duật nói.

Mục Uyển: “...”

Cô cho rằng anh chụp cô, là vì thích cô từ bé, kết quả, tưởng tượng của phụ nữ, luôn quá xinh đẹp, đắp một tấm lụa mỏng tinh tế lên hiện thực tàn khốc, anh chụp cô, thì ra là vì muốn làm xấu cô.

“Cảm ơn anh, anh lúc nhỏ thật sự rất xấu, em không nhìn nhầm.” Mục Uyển nói, trừng mắt, sự cảm động lúc nãy cũng bay đi.

Hạng Thịnh Duật ôm vai cô, kéo cô vào lòng, ôm thật chặt: “Cũng từ lúc đó, anh có chút cảm giác đặc biệt với em, cảm thấy em cần người khác bảo vệ.”

“Cho nên, sự yêu thích của anh là bắt đầu từ sự đồng cảm?” Mục Uyển hỏi lại.

“Là bắt đầu tự sự đau lòng, sau đó tán thưởng, đến yêu thích, tóm lại là một quá trình, mới có thể tình cảm khắc sâu, tình yêu mì ăn liền, đến như vũ bão, đi cũng rất nhanh.” Hạng Thịnh Duật cười hì hì nói: “Chúng ta đi vào trong đi, bữa tối đã sắp xếp xong, em cũng đói rồi, ăn trước đã.”

“Ừ.” Mục Uyển nhìn xung quanh: “Người khác đâu?”

“Em không phải nói họ đói rồi sao? Anh sắp xếp cho họ đi ăn rồi, hơn nữa, để họ vây xem, thật không tốt, hôm nay anh muốn cùng em ở chung thật vui.” Giọng Hạng Thịnh Duật mềm mại.

Mỗi lần anh nói vậy, cô đều cảm thấy...rất chua xót, nhưng cũng có loại ngọt ngào yêu đương.

Loại cảm giác này, đã bao nhiêu năm cô không có rồi?

Hạng Thịnh Duật kéo tay cô đi.

“Anh còn nhớ Mặc Uyên không?” Mục Uyển hỏi.

Sắc mặt Hạng Thịnh Duật lạnh lùng: “Người đàn ông yêu thầm em? Lúc ăn cơm cùng anh đừng nhắc đến người đàn ông khác.”

“Em và anh ta không có quan hệ gì, nhưng anh ta là anh em của anh Húc Dương, năm đó anh Húc Dương vì cứu em mới chết.” Mục Uyển mềm mại giải thích.

“Biết rồi, sẽ chăm sóc tốt, yên tâm.” Hạng Thịnh Duật nói, hít sâu một hơi, còn có chút tức giận, nhìn Mục Uyển: “Nói cho anh biết.”

Mục Uyển không hiểu, Hạng Thịnh Duật nói nói cho anh biết, là gì?

“Em làm sao có thể làm được, lúc ăn cơm cùng anh, nhớ tới người đàn ông khác, người đàn ông đó có đẹp trai như anh không, có đối xử tốt với em như anh không? Em có anh rồi, còn nhớ người đàn ông khác.” Hạng Thịnh Duật ghen.

“Em vừa lúc nhớ tới, tùy tiện nói một chút.” Mục Uyển giải thích.

Cô thật sự là vừa đúng lúc nghĩ tới người này, sau đó hỏi một chút, nếu thật sự trong lòng có quỷ, ngược lại sẽ cẩn thận, làm sao có thể nói ra như vậy.

“Em sao có thể vừa đúng lúc nhớ tới, nhất định là có chút quan hệ với nhau, em mới nhớ tới người này.” Hạng Thịnh Duật trả lời.

“Em chính là nhớ tới.” Mục Uyển trầm mặt: “Anh cố ý muốn cãi nhau với em sao?”

“Em nhớ người đàn ông khác, em còn có lý do tức giận!” Hạng Thịnh Duật phản kích.

“Hạng Thịnh Duật, anh quá chuyện bé xé to rồi, em không phải nhớ tới người đàn ông khác, chính là tùy tiện nhắc tới, chẳng lẽ nhắc tới cũng không được sao, anh quá độc tài rồi.”

“Em nhắc tới người khác anh không để ý, nhưng người đàn ông này có mờ ám với em, em nhớ anh ta, chứng minh cái gì, em còn muốn nối lại tình xưa với anh ta sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi.

Mục Uyển cảm thấy trong đầu có chút buồn bực: “Em cảm thấy anh nói chuyện quá chủ quan, thứ nhất, em và Mặc Uyên không có mờ ám, anh ấy bày tò thích em, vì anh Húc Dương, nhưng sự yêu thích này, sớm đã dừng lại trong âm mưu quỷ kế, ngoài ra, em nhắc tới anh ấy, có thể là vì ở đây là biển, là nước, em nhớ tới anh Húc Dương, thì nhớ tới Mặc Uyên, không phải vì muốn nối lại tình xưa, chính là vừa lúc nhớ tới chuyện này, nếu anh vì cái vừa đúng lúc của em mà cãi nhau với em, vậy sau này em sẽ không dám tùy tiện nói chuyện với anh nữa, miễn cho nói tới chuyện anh không vui, làm anh tức giận.”

Hạng Thịnh Duật thấy Mục Uyển giống như tức giận, trong lòng lập tức không thoải mái, còn có chút khủng hoảng, giải thích: “Anh ghen rồi, em tha thứ cho anh, anh trước giờ chỉ có một người bạn gái là em, còn em, có mấy người bạn trai rồi.”

“Cái gì mà em có mấy người bạn trai, em và anh là lần đầu tiên, anh biết” Mục Uyển lạnh giọng nói.

“Anh biết, nhưng mà, em từng quen với Lục Bác Lâm, Húc Dương thích em, em từng kết hôn với Hình Thiên, còn có Mặc Uyên, bốn người rồi, anh ở trong...” Hạng Thịnh Duật dừng lại một chút: “Hôm nay, chúng ta không dễ dàng gì mới kịp đến ăn tối, em nhắc tới người đàn ông khác, anh nhất định sẽ ghen, ghen thì sẽ tức giận.” Hạng Thịnh Duật giải thích.

“Anh ghen với Hình Thiên thì thôi đi, em và anh ta thật sự từng kết hôn, nhưng Mặc Uyên, em với anh ta không có chút quan hệ nào, anh cùng tùy tiện ghen bậy sao?” Mục Uyển hỏi.

“Anh nhìn thấy giống đực ở cùng em, trong lòng sẽ không thoải mái, đừng nói là Mặc Uyên thích em, cho dù là Lã Bá Vĩ không thích em, anh cũng không thoải mái, nhất thời mất khống chế.” Hạng Thịnh Duật nói, bộ dạng có chút tủi thân.

“Hạng Thịnh Duật, anh không tin em, hay là anh không tin chính mình.” Biểu tình Mục Uyển nghiêm túc, rất nghiêm túc.

Cô tự thấy yêu rõ ràng, rành mạch, cũng không thích mờ ám với đàn ông.

“Anh không tin mắt em, có lẽ, vì quá thích, cũng làm anh trở nên không tự tin, sáu năm trước, em và Hình Thiên rời đi, em không biết đoạn thời gian đó, anh sống thế nào, anh đi nước A tìm em, lại không tìm thấy em, anh nghĩ, anh phải đứng trên đỉnh cao thế giới vào một ngày nào đó, ít ra cũng sẽ không thể không nhìn thấy em.” Hạng Thịnh Duật mềm giọng.

Mục Uyển cảm thấy cảm xúc trong lời nói của anh, trong lòng mềm mại vài phần: “Được rồi, chuyện này khép lại đi, em không phải nhớ người đàn ông khác, chỉ là đúng lúc nhớ tới, không có ý khác, em đã gả cho anh, tiền đề nếu anh không phản bội em, em sẽ không hai lòng, anh yên tâm, không cần lo được lo mất, thời gian còn dài, chúng ta có rất nhiều chuyện có thể làm cùng nhau, lòng tin, là thứ quan trọng nhất giữa vợ chồng.

“Ừ.” Hạng Thịnh Duật kéo tay Mục Uyển: “Đi thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.