Chương 1338: Tim Đập Như Rơi Vào Vườn Hoa Đào
TIM ĐẬP NHƯ RƠI VÀO VƯỜN HOA ĐÀO
Hạng Thịnh Duật cảnh giác, ôm vai Mục Uyển, giữ đầu cô, ngồi dưới gầm giường.
“Chuyện gì vậy?” Mục Uyển lo lắng hỏi.
“Không biết, chiếc xe này là đặc chế, đạn bình thường không thể công kích. Em trốn dưới gầm giường trước, đó là nơi an toàn nhất, anh đi ra xem có chuyện gì.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyến giữ chặt cánh tay Hạng Thịnh Duật, cô không muốn anh một mình mạo hiểm.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Hạng Thịnh Duật lập tức mở cửa.
Sở Giản chạy tới, báo cáo: “Thưa ngài, chúng tôi vừa dừng xe thì bị công kích, tôi hiện tại đã dùng chức năng ẩn mật chiếc xe, nhưng đối phương bình tĩnh lại sẽ phát ra công kích mạnh hơn.”
“Họ có bao nhiêu người?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Tôi phát hiện có mười lăm người, chắc còn ám vệ khác.”
Hạng Thịnh Duật cong khóe môi: “Muốn ám sát, cho dù phái năm mươi người cũng vô dụng, tăng thêm diện tích che dấu, cho người chúng ta mặc quần áo đặc chế, giữ lại hai người sống là được rồi.”
“Dạ.” Sở Giản nói, đi ra.
Hạng Thịnh Duật nhìn Mục Uyển.
Mục Uyển nhổm dậy bên giường, lo lắng nhìn anh.
Hạng Thịnh Duật cưới: “Không cần lo lắng, anh luôn che giấu thế lực của mình, vì che giấu nên đối phương không thể phán đoán chính xác, họ đến ám sát, là ngu như heo.”
“Người ám sát, là người của Lan Ninh phu nhân sao?” Mục Uyển hỏi.
“Còn chưa biết, có thể đúng, cũng có thể không, trước khi bắt được người, anh không muốn dễ dàng nhận định, đợi bắt được người, tất cả đều dễ nói, nhưng, Uyển Uyển, để phòng chẳng may, em núp dưới gầm giường trước, trong đó cũng có giường, nhưng rất an toàn, trong hộp là đồ uống chức năng và socola, đủ cho mười lăm ngày, anh phải ra ngoài xem một chút, họ đều là người của anh, anh phải đảm bảo thương vong ít nhất.” Hạng Thịnh Duật nói.
Trong lòng Mục Uyển có cảm giác kỳ lạ, giống như tình cảm đang bị mắc trong lòng.
Trước đây cô không hiểu, tại sao Sở Giản và Sở Nguyên lại trung thành với Hạng Thịnh Duật như vậy, trước đây cô hoài nghi là do Hạng Thịnh Duật tàn nhẫn, độc ác, có tiền, phóng khoáng.
Nhưng hiện tại xem ra là do phẩm chất của anh.
Anh không giống một số lãnh đạo núp ở phía sau, có chuyện thì chạy trước, không quan tâm người khác.
Anh có lúc nghiêm minh, thậm chí lạnh lùng, cay nghiệt, nhưng lúc có nguy hiểm, lại là đứng ở tiền tuyến, bảo vệ tính mạng cấp dưới.
Đó là đạo nghĩa của anh, cô không nên ngăn cản, nhưng, cô không biết võ, không biết bắn súng, thậm chí còn không thể chạy, đi ra sẽ là gánh nặng của anh.
“Được, em sẽ núp dưới gầm giường, đợi anh làm xong quay lại.” Mục Uyển kiên định nói.
Hạng Thịnh Duật cười, giữ chặt gáy Mục Uyển, nhanh chóng hôn cô một cái: “Đây là nguyên nhân anh thích em, em biết mình nên làm gì, làm thế nào mới là tốt nhất, anh đi trước, đợi anh quay lại.”
“Ừ.” Mục Uyển đáp.
Hạng Thịnh Duật đi ra, đóng cửa, nghĩ một lát, anh lại đẩy cửa ra: “Núp đi, sững sờ ở đó làm gì.”
Mục Uyển nghe anh nói vậy, bò xuống gầm giường.
Không gian dưới gầm giường không nhỏ, giống với không gian trên giường, bên cạnh có đặt một cái tủ lạnh nhỏ, cũng có bình điện nhỏ, còn có chăn điện.”
Nếu không phải lần ngoài ý muốn này, cô cũng không biết trên xe lại có một nơi như thế.
Cô nghe thấy tiếng binh binh bang bang bên ngoài, nghe rất khó chịu, hình như không gần, nhưng xe xóc nảy, vì căn phòng này có cách âm.
Có chút lo lắng cho Hạng Thịnh Duật, nếu anh có chuyện, cô chỉ còn một mình.
Hiện tại đã quen có anh ở bên, nếu chỉ còn mình cô, cô sẽ cô đơn, sẽ nhớ sự ấm áp, sự náo nhiệt, thậm chí cả sự vui vẻ khi có anh.
Muốn ra ngoài xem tình hình thế nào, nhưng lại lo lắng mình đi ra, sẽ trở thành gánh nặng cho Hạng Thịnh Duật, còn đưa anh vào chỗ bất lợi, dày vò, hít sâu một hơi, lại hít sâu một hơi.
Cảm giác lo lắng, bồn chồn này cực kỳ, cực kỳ không tốt.
Cô cảm thấy hình như xe đang chuyển động, bên ngoài là tiếng đạn dữ dội.
Cứ mỗi giây, đều là sự lo lắng.
Cửa đột nhiên bị mở ra, cô ló đầu ra khỏi gầm giường, nhìn thấy là Hạng Thịnh Duật.
Trong lòng thả lỏng, lập tức bò ra khỏi gầm giường.
Nhưng bên ngoài còn có tiếng súng, hẳn là chưa kết thúc.
Vừa thở phào một hơi, trong lòng lại lo lắng: “Sao vậy? Có chuyện sao?”
“Không có gì, sắp xong rồi, sợ em tâm trạng không yên, nên quay lại xem em, cho em biết, chuyện nhỏ, giải quyết trong năm phút.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Nhưng bên ngoài còn chiến đấu, đang đánh nhau.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật cười: “Anh đã sắp xếp tất cả xong rồi, sẽ không có sai lầm, anh nắm chắc 100%, anh cho họ lái thuyền đến nơi khác, chúng ta hiện tại đi.”
“Hử?” Đầu Mục Uyển nhất thời không phản ứng kịp.
Hạng Thịnh Duật đã đi tới trước mặt cô, mặt cười nhìn cô, có sự ấm áp của thiếu niên, như gió xuân phất qua đầu cành, rơi xuống vườn hoa đào.
Tình huống này, cô lại cảm thấy nhịp đập của mình, bịch bịch bịch.
“Hôm nay vốn là ngày quan trọng, mặc dù có chút nhạc đệm không thích hợp, anh muốn tiếp tục, không muốn bị ảnh hưởng bởi khách không mời mà đến.” Hạng Thịnh Duật ấm áp nói.
“Ừ, bên ngoài thật sự không có chuyện gì chứ? Nghe tiếng súng rất kịch liệt, người của anh có chiếm ưu thế không, còn có An Kì, Lã Bá Vĩ, không sao chứ?” Mục Uyển hỏi.
“Người của anh, không ai bị thương, yên tâm, họ đều là tinh anh trong tinh anh, mặc dù bị hai người An Kì và Lã Bá Vĩ kéo chân, nhưng người anh nhiều, kéo được bọn họ.” Lã Bá Vĩ giải thích.
An Kì và Lã Bá Vĩ?
Cô trả nhiều tiền để mời tới, vậy mà đối với Hạng Thịnh Duật, lại là kéo chân?
Mục Uyển: “...”
“Hiện tại đã xác định là ai phái tới rồi chứ?” Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật cười: “Nhìn phong cách, hẳn là người của Lan Ninh phu nhân.”
“Phong cách của bà ta là phong cách gì?” Mục Uyển không hiểu hỏi.
“Phong cách giả trang, muốn hoàn mỹ không dấu vết, còn chuẩn bị chút đạo cụ, bà ta một bên xin lỗi, một bên lại thuê sát thủ, loại đàn bà này, em nói, anh có nên bỏ qua cho bà ta không?” Hạng Thịnh Duật nói.
“Đợi có chứng cứ đi, Lan Ninh phu nhân nhất định sẽ chính trực nói đây là nói xấu, vốn không phải nói xấu, nhưng sau khi quá nhiều chuyện thế này, người xem náo nhiệt cũng sẽ phản cảm.” Mục Uyển nói.
“Ai nói anh sẽ mượn chuyện này để trừng trị bà ta?” Chỉ cần anh không bỏ qua cho bà ta, cuộc đời này của bà ta, đều không thể bò lên được, anh lòng dạ hẹp hòi, so đo tính toán, mặt dày vô sỉ...”
Mục Uyển: “...”
Cô cắt ngang lời anh: “Làm gì có ai nói mình như vậy?”
“Không sao, anh nói đều là sự thực, cho nên loại người như anh, sao sẽ dễ dàng bỏ qua cho người muốn giết mình, không, là người đã ra tay giết mình, nhưng người tâm cơ thâm trầm như Lan Ninh phu nhân, nên đứng ở vị trí cao mà không ngừng chèn ép, chèn ép hết lần này đến lần khác, như vậy mới sảng khoái.” Hạng Thịnh Duật cười nói.
“Cảm ơn anh trước đây đã bỏ qua cho em.” Mục Uyển trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.