Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 1336: Chap-1337




Chương 1337: Cùng Với Hạng Thịnh Duật, Thật Sảng Khoái​

CHƯƠNG 1337: CÙNG VỚI HẠNG THỊNH DUẬT, THẬT SẢNG KHOÁI

An Kì nở nụ cười: “Chơi chơi, cũng cảm thấy thú vị, nhưng Sở Giản, tôi chỉ đùa như vậy với người khác phái là anh, nếu anh không thích, tôi sẽ không chọc anh như vậy nữa.

Sở Giản liếc nhìn cô.

Cô chỉ là chọc một người khác phái là anh ta, câu này nghe cảm thấy rất thoải mái.

“Đừng tùy tiện động tâm với người khác.” Sở Giản nghiêm túc nói.

“Ừ.” An Kì cười đồng ý.

“Càng không thể hành động.” Sở Giản nói càng nghiêm túc, nhớ tới cô câu dẫn anh trước đây, anh có chút lo lắng.

Hành động của An Kì quá to gan, cởi mở.

Nghĩ tới việc cô sẽ câu dẫn người khác, trong lòng anh, càng thêm không thoải mái.

“Biết rồi, chỉ làm vậy với mình anh, yên tâm, tôi có cân nhắc.” An Kì nói.

Cái cân nhắc mà cô nói, anh làm sao lại không tin tưởng như vậy.

“Ừ.” Sở Giản bộ dạng nghiêm túc, trầm giọng đáp lại một tiếng.

An Kì thấy anh không muốn nói chuyện, cũng không muốn ở cạnh anh làm người ta ghét, cô đi, đuổi theo Mục Uyển.

Hạng Thịnh Duật sắp xếp xe, anh đỡ tay Mục Uyển lên xe.

An Kì cảm thấy, lúc này đi cùng Mục Uyển, hình như không thích hợp lắm.

Cô lại lùi đến bên cạnh Sở Giản: “Lát nữa chúng ta đi một xe sao? Còn đám Lã Bá Vĩ thì sao, cũng đi cùng sao?”

“Ừ.” Sở Giản trầm giọng trả lời, vẫn là bộ dạng không muốn để ý đến An Kì.

An Kì vỗ vỗ cánh tay anh.

Sở Giản nhìn cô: “Cô yên ổn dùm tôi một chút.”

An Kì cười phì một tiếng.

Sắc mặt Sở Giản càng tệ hơn: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô.”

“Tôi biết rồi.” An Kì trả lời.

“Cô cả ngày điên điên khùng khùng.” Sở Giản nghiêm túc nói.

Trong lòng An Kì có chút không thoải mái, giống như Mục Uyển nói, cô thoải mái chốc lát, rồi lát sau lại không thoải mái, hít thở sâu một hơi: “Tôi không phải nói biết rồi sao? Tôi nói biết rồi, anh còn nói tôi điên điên khùng khùng, nếu tôi nói không biết, anh sẽ nói tôi thế nào?”

“Thái độ hiện tại của cô vừa nhìn chính là không biết, không trả lời thật lòng và không có thành ý, cảm thấy có ý nghĩa sao?” Sở Giản hỏi.

Cơn giận của An Kì có chút bùng phát: “Anh cảm thấy tôi trả lời không thật lòng, không có thành ý? Tôi cũng cảm thấy không có ý nghĩa, cứ vậy đi.”

Cô đi về phía trước, trực tiếp lên xe.

Vẫn là chiếc xe lớn trước đây, An Kì ngồi ở hàng sau cùng, trong lòng buồn bực, không thoải mái, lấy điện thoại ra, bắt đầu chơi trò chơi.

Trong phòng.

Mục Uyển thật sự cảm thấy có chút mệt mỏi, nằm trên giường.

Trên xe rung qua lắc lại, vẫn khá dễ ngủ, chỉ là ngủ không ngon lắm.

Cũng không biết bao lâu, Mục Uyển tỉnh lại, đèn trong xe đã mở, Hạng Thịnh Duật bận rộn trước máy tính.

Mục Uyển ngồi dậy.

Hạng Thịnh Duật nhìn cô, cười: “Tỉnh rồi, chúng ta còn có nửa tiếng, là có thể đến bờ biển rồi, có đói không? Anh cho người chuẩn bị chút điểm tâm.”

Hạng Thịnh Duật nghiêng mắt nhìn trên bàn.

Mục Uyển nhìn điểm tâm trên bàn rất tinh tế: “Em đi rửa mặt trước.”

“Muốn anh đi cùng em không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.

“Ngay ngoài cửa, em đi một mình rất tiện.” Mục Uyển nói: “Anh cứ làm việc trước.”

Cô mở cửa, rửa mặt, súc miệng rồi quay lại, cầm một bánh trung thu xanh mướt, cắn một miếng, là nhân đậu.

“Có ngon không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.

“Cũng được, thêm hoa quế, không tệ.” Mục Uyển nói, cô ngồi trên giường, nhìn ánh mắt Hạng Thịnh Duật đặt trên màn hình máy tính, sắc mặt rất nghiêm túc.

“Xảy ra vấn đề gì sao?” Mục Uyển hỏi.

“Lan Ninh phu nhân phát trực tuyến, nói bà ta bị vu oan, sau đó, chủ động từ chức, lần này ra cả vốn gốc, mua rất nhiều tài khoản thương mại giúp bà ta tẩy trắng, nói về các công trạng vĩ đại trước đây của bà ta, xem ra là lấy lui làm tiến.” Hạng Thịnh Duật nói.

“Bà ta từ bỏ việc tìm tiếng nói tương đồng, lấy lùi làm tiến, thực ra là phương pháp tốt nhất, bà ta có lẽ lần này thua rồi, nhưng có thể đổi lại rất nhiều người ủng hộ, bỏ ít được nhiều, lúc nào cũng đều có cơ hội.” Mục Uyến nói, tiếp tục ăn bánh trung thu.

Hạng Thịnh Duật lấy cho Mục Uyển ly nước: “Có muốn uống sữa không?”

Mục Uyển lắc đầu: “Thời gian còn dài, thắng lợi hiện tại không phải là thắng lợi tốt nhất, bà ta hiểu đạo lý này, lùi về phía cuối, mỗi lần làm việc gì, đều là vì lấy lại một chút, tốt hơn so với việc bản thân mình mất đi từng chút một, bà ta có tâm cơ, cũng trầm ổn, càng biết nhẫn nhịn.”

“Nhưng bà ta đánh giá thấp đối thủ, nếu thật sự từ bỏ, bà ta còn có thể giữ lại rất nhiều thứ, nếu cứ dòm ngó thứ không phải của mình, vậy bà ta chỉ có thể càng mất nhiều hơn, được rồi, không nói về bà ta nữa, không cần phải ảnh hưởng tâm trạng vì bà ta, hiện tại còn nửa tiếng nữa, có muốn anh chơi vài ván với em không, anh hại em thua, muốn đền bù lại.” Hạng Thịnh Duật nói.

Mục Uyển lướt nhìn máy tính của anh: “Anh không phải đang làm việc sao?”

“Xử lý đại khái rồi, nếu chuyện gì cũng cần anh xử lý, vậy anh nuôi nhiều cấp dưới như vậy làm gì, làm cảnh sao? Đến đây, anh chơi với em vài ván.” Hạng Thịnh Duật nói.

Mục Uyển gật gật đầu, thực ra cũng không phải đặc biệt muốn chơi trò chơi, nhưng lúc chơi trò chơi có thể thư giản một chút, cũng xem như là nghỉ ngơi.

Hôm nay cô cũng không muốn nghĩ đến công việc, lấy điện thoại ra, mở trò chơi.

Thật sự không cùng đẳng cấp với trình độ của Hạng Thịnh Duật, Mục Uyển nhìn anh một chấp bốn, không ngừng tiến lên, đối phương giống như không thể đánh chết anh, anh giết hết bốn người đối phương, nói với Mục Uyển: “Em nhớ đến nhặt đầu, giờ trốn trước, nếu đối phương không còn máu, thì đi ra dùng kỹ thuật tất sát của em giết họ, giết xong thì núp tiếp.”

“Như vậy cảm thấy rất đê tiện.” Mục Uyển nói.

“Không phải đê tiện, đây là sách lược, cho dù là đê tiện, cũng là anh đê tiện, em không có chút liên quan gì với hai chữ này.” Hạng Thịnh Duật nói.

“Biết rồi.” Mục Uyển đáp, mặc dù hành động đánh lén này cô cảm thấy không quang minh chính đại, nhưng cảm giác được Hạng Thịnh Duật bảo vệ, vẫn làm cho lòng cô rất ấm áp.

Họ bắt đầu ván thứ hai, thủ pháp của Hạng Thịnh Duật quả thực không tệ, An Kì không thể so với anh.

Cô đi cùng Hạng Thịnh Duật, thật sự có thể nhận được sự tán thưởng, thăng cấp cũng khá nhanh, hơn nữa, cô có cảm giác rất sảng khoái.

Bất giác, xe đã dừng lại.

“Chúng ta đến rồi sao?” Mục Uyển hỏi.

Hạng Thịnh Duật gật đầu: “Có lẽ đến rồi, chúng ta đánh xong ván này rồi xuống, sau này có thời gian anh sẽ tiếp tục chơi cùng em, em chơi cùng anh thì sẽ có thể đạt cấp 88 rất nhanh.”

“Đánh cùng anh, thăng cấp thì rất nhanh, nhưng không có chút kinh nghiệm chơi nào, không có ích với trình độ của em, nếu vì thăng lên cấp 88, em có thể trực tiếp mua tài khoản khác cấp 88, em thấy có người chơi hộ.” Mục Uyển nói.

“Hử?” Hạng Thịnh Duật nhìn Mục Uyển.

“Nhưng mà, chơi trò chơi với anh rất sảng khoái, nếu là lúc tâm trạng em không vui, anh chơi với em hai ván là tốt rồi, chúng ta xuống xe trước đi, mọi người đều chưa ăn tối, chắc đói rồi.” Mục Uyển cất điện thoại, vừa muốn mở cửa, đã nghe thấy tiếng “bùm” cực lớn bên ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.