Chương 1336: Em Chỉ Hành Động Với Anh
CHƯƠNG 1336: EM CHỈ HÀNH ĐỘNG VỚI ANH
Sắc mặt của Hạng Thịnh Duật cũng khựng lại: “Vợ à, không phải là em rất thích văn hóa của nước T sao? Quỷ Cố Tử từng thấy, có rất nhiều chuyện không phải là anh làm, anh chỉ là thuận tay mà thôi. Em muốn đổ toàn bộ sự phát triển lên đầu anh sao, để chứng minh anh là một người có tội ác tày trời hả?”
“Em không phải muốn chứng minh anh là một người có tội ác tày trời, em chỉ là đang nói chuyện mà thôi, anh nghĩ chuyện đó là đúng thì cũng có người thấy không đúng. Mỗi người đều không giống nhau, đều có cách nhìn của riêng mình, cách hiểu của riêng mình.” Mục Uyển giải thích nói.
“Anh không quan tâm người khác nghĩ thế nào, anh cũng không cần biết, nhưng em nghĩ như thế nào đối với anh mà nói là rất quan trọng, nếu như em thấy anh tàn nhẫn, dựa vào tính tình và nhân phẩm của em, sao em có thể coi trọng anh được?” Lông mày Hạng Thịnh Duật cau chặt lại.
“Lúc trước là em không thể coi trọng anh, em cảm thấy anh là một người tàn nhẫn, đối với em mà nói anh là một người vô tình, thích giết người, nhưng đó cũng là cái nhìn ở quá khứ. Anh giải thích là được rồi, em có thể hiểu, làm gì phải tức giận!” Mục Uyển cũng rất nghiêm túc, vẻ mặt cô đanh lại.
“Anh không có tức giận, không có xác nhận gì hết, chỉ là cách nhìn của em rất quan trọng đối với anh.” Hạng Thịnh Duật nói, vươn tay ôm lấy Mục Uyển.
Mục Uyển không thích lúc cãi nhau mà được anh ta ôm, cô đẩy anh ta ra: “Em cảm thấy không cần phải rước thêm phiền phức, không đuổi cùng giết tận cũng có chỗ tốt cho chúng ta.”
Hạng Thịnh Duật thấy Mục Uyển không cho anh ta ôm, trong lòng rất chua xót: “Anh biết rồi, sau này anh sẽ điều tiết, thay đổi theo suy nghĩ của em, nhưng chuyện ở nước Z là theo chiều hướng phát triển, không thể thoát khỏi cuộc chiến đó được. Bọn họ tìm kiếm sự hỗ trợ, hỗ trợ này không phải là anh, cũng có thể là người khác, em hiểu chưa?”
Mục Uyển cúi thấp đầu.
Đàn ông và phụ nữ không giống nhau.
Phụ nữ quá suy nghĩ theo cảm xúc, còn đàn ông dùng lý trí để suy nghĩ.
Cô cảm nhận được sự tàn khốc của chiến tranh, những cái chết vô tội, thứ mà anh cần chỉ có thể là kết quả mà anh muốn.
“Em không thích chiến tranh.” Mục Uyển biểu đạt: “Vậy sẽ làm tổn thương rất nhiều người vô tội, bọn họ cũng bình đẳng như chúng ta.”
“Vì em, anh tuyệt đối sẽ không gây ra chiến tranh.” Hạng Thịnh Duật cam kết: “Không làm vua cũng không sao, dù sao có em là đủ rồi, anh muốn làm hoàng đế cũng là vì em đã chọn Hình Thiên, cho nên anh phải ưu tú hơn Hình Thiên, có chỗ đứng cao hơn anh ta, khiến cho em hối hận, suy nghĩ này đã hình thành trong đầu anh sáu năm qua, vì giận dữ, vì không cam lòng, vì muốn em hối hận.”
Mục Uyển nghe Hạng Thịnh Duật nói như vậy, trái tim của cô đập rất nhanh.
Bộ dạng của anh ta không hề giống như đang nói dối, nhưng Hạng Thịnh Duật vốn là một người rất giỏi ngụy trang.
Cho dù là ngụy trang đi nữa, cô nghĩ cô cũng phải nhận thua.
Vì cô không muốn nghi ngờ anh ta, cô muốn tin tưởng vào chân tình của anh ta.
Có lẽ đây chính là căn bệnh chung của hầu hết phụ nữ, sẽ tin tưởng người mà mình muốn tin tưởng, để cho lòng mình dễ chịu một chút, theo đuổi vui vẻ, trốn tránh đau khổ.
An Kì đặt tay lên tim: “Woa, mình cũng động lòng rồi.”
Sở Giản nhìn An Kì, không vui: “Em rất dễ dàng động lòng với người đàn ông khác?”
An Kì thấy bộ dáng của Sở Giản giống như là đang ghen, cô vui vẻ: “Lúc em xem tivi, em cũng sẽ động lòng với diễn viên nam, nhưng khác với động lòng với anh. Bởi vì đối với bọn họ em chỉ là động lòng còn đối với anh là em sẽ hành động.”
Sở Giản cau mày, vẫn không vui: “Em động lòng với bọn họ làm cái gì!”
An Kì nhìn Sở Giản như thế, có chút tâm tư muốn đùa anh: “Em động lòng, nói không chừng kế tiếp là hành động nha.”
Sắc mặt Sở Giản tái xanh, muốn mạnh mẽ thắng xe lại, nhưng nhớ đến Mục Uyển và Hạng Thịnh Duật còn trên xe, anh ta vẫn nhịn được, sắc mặt càng thêm khó coi.
Cũng may phía trước chính là dịch trạm.
Sở Giản dừng xe, tâm trạng vẫn không tốt lắm, nhìn về phía An Kì.
An Kì cũng không nhìn anh ta mà đẩy cửa xe ra bước xuống xe, tâm trạng cũng không tệ, đi đến bên cạnh Mục Uyển, nhỏ giọng nói: “Hạng Thịnh Duật là người đàn ông tốt nhất mà tôi từng gặp, không có người thứ hai. Cho nên phu nhân à, tôi nghĩ cô đặt tim mình vào bụng, nếu thế giới có thay đổi thì Hạng Thịnh Duật cũng sẽ không thay đổi.”
Chuyện về lòng người này cô đã trải qua rất nhiều, mãi mãi không đổi?
Tảng đá còn có thể nát, huống chi là lòng người.
Chỉ là tương lai quá xa xôi, không cần thiết phải lo lắng. Điều cô cần làm bây giờ là phải cố gắng học cách yêu, nếu có một ngày anh ta không yêu cô nữa, chắc chắn cô sẽ rất buồn. Nhưng buồn hơn cũng là vì cô không đủ ưu tú, mới đánh mất, chỉ có thể thay đổi và thay đổi.
Không phải đời người là để dựa vào hoàn cảnh mà thay đổi, mà điều chỉnh để trở thành người tốt hơn sao?
“Vừa rồi cô nói như vậy, chắc chắn Sở Giản rất giận, cậu ta trung thực và trung thành, cô đừng có bắt nạt cậu ta.” Mục Uyển thấp giọng nói.
An Kì lén nhìn Sở Giản.
Sắc mặt của anh ta thật sự rất lạnh lùng, ánh mắt sắc bén quét về phía cô.
An Kì nở nụ cười, nói với Mục Uyển: “Anh ấy tức giận mới có thể chứng minh trong lòng anh ấy có tôi, tôi luôn cảm thấy anh ấy đồng ý qua lại với tôi, tôi giống như là đang nằm mơ, rất kinh ngạc, lúc trước anh ấy không thích tôi như thế, đúng không phu nhân.”
Chuyện tình yêu này, Mục Uyển khó mà nói được.
Cô cũng không phải là người hiểu rõ ràng.
“Trước kia, có rất nhiều người nói Hạng Thịnh Duật thích tôi, nhưng tôi chưa bao giờ tin. Giống như khi đó cô nói cô thích Sở Giản, tôi cũng cảm thấy rất kinh ngạc, có lẽ thích chỉ là chuyện trong nháy mắt. Cô làm cho tôi không hoài nghi Hạng Thịnh Duật, sao cô lại tự hoài nghi Sở Giản rồi?” Mục Uyển hỏi.
“Không phải là nghi ngờ, chỉ là chứng minh anh ấy có thể thích tôi một chút, sẽ khiến cho tôi vui vẻ, hưng phấn, hanh phúc hơn.” An Kì ngượng ngùng nói, gương mặt của cô ấy hơi đỏ.
“Bây giờ cô vui vẻ, nhưng cô lại làm cho Sở Giản không vui, cậu ta cũng sẽ không khiến cô vui vẻ, nếu như cậu ta không cần cô nữa thì cô xác định mình vẫn vui vẻ sao?” Mục Uyển bình tĩnh nói.
“Sẽ không thảm như thế chứ?” An Kì hơi lo lắng nhìn về phía Sở Giản.
Lần này Sở Giản không thèm để ý đến cô ấy, mắt nhìn xuống đất, vẫn là một bộ dáng khó chịu.
“Tôi qua tìm anh ấy nói mấy câu nha.” An Kì nói, nhảy đến bên người Sở Giản, chọt chọt cánh tay của anh ta.
Sở Giản phát cáu, hất tay cô ấy ra.
“Lúc nãy là em nói đùa, cũng chỉ là lúc xem tivi thấy tạo hình của nam chính cũng không tệ lắm, anh cảm thấy em thích Hạng Thịnh Duật à? Chắc chắn là không có đâu, đúng không.” An Kì giải thích.
“Bây giờ động lòng thì sau này sẽ hành động, câu này là có ý gì, em có nhiều tình cảm lắm hả?”
“Đó chỉ là lời nói đùa thôi, em độc thân nhiều năm như vậy, nào có hành động gì, nếu hành động thì em đã sớm giã từ với độc thân rồi, nói không chừng hiện tại còn có mấy đứa con, anh đừng coi là thật nha.” An Kì cười hí hửng nói.
Tâm trạng của Sở Giản vẫn không vui như cũ, lời giải thích của cô ấy cũng không làm cho lòng anh ta dễ chịu: “Rốt cuộc điều em muốn là gì, đùa giỡn, em cảm thấy đùa giỡn với anh như vậy rất thú vị à?”