Chương 1335: Không Thể Vì Sai Lầm Của Người Khác Mà Không Làm Việc Đúng Đắn
CHƯƠNG 1335: KHÔNG THỂ VÌ SAI LẦM CỦA NGƯỜI KHÁC MÀ KHÔNG LÀM VIỆC ĐÚNG ĐẮN
Đến giờ thì Mục Uyển quẹt thẻ đi xuống.
Hạng Thịnh Duật vốn là ở trên xe nhưng nhìn thấy cô đi ra thì lập tức xuống xe, điện thoại vẫn còn ở trên tay, còn có chút...cẩn thận từng li từng tí, quan sát sắc mặt của cô.
Mục Uyển nhớ đến những lời mà An Kì nói lúc nãy, sự nuông chiều của người đàn ông sẽ làm cho phụ nữ tùy hứng, sự khốn nạn của người đàn ông sẽ khiến cho phụ nữ kiên cường.
Cô đi đến trước mặt Hạng Thịnh Duật, hối lỗi nói: “Xin lỗi anh, lúc nãy em chơi game nên hơi mất bình tĩnh.”
Hạng Thịnh Duật không ngờ tới Mục Uyển sẽ nói xin lỗi, anh ta đứng hình trong chốc lát, ngơ ngát nhìn Mục Uyển: “Không...không...không sao đâu, chuyện nhỏ thôi mà, em giận dỗi cũng là chuyện bình thường mà, ngày nào mà tính khí của em không thất thường thì đó không phải là Mục Uyển của anh.”
Mục Uyển: “...”
Cô cảm thấy tính khí của cô đâu có thất thường đâu, nói xin lỗi với Hạng Thịnh Duật cũng dư thừa rồi.
Hai người rơi vào trầm mặc.
An Kì lập tức nói: “Bây giờ chúng ta đi biển sao? Tôi và Sở Giản cũng lên thuyền hả?”
“Các người cũng có thể lên thuyền, cứ tùy tiện ăn hải sản ở trên đó, đều là những thứ tươi mới nhất.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Nhưng mà biển đó cách nơi này rất xa sao?”
“Cho nên bây giờ chúng ta phải đi, anh đã kêu người chuẩn bị xe ở trạm dịch rồi, sau khi chúng ta đến đó thì đổi xe.” Hạng Thịnh Duật nói, mở cửa xe ra.
Thật ra Mục Uyển cảm thấy vì một bữa cơm tối mà đi biển thì thật sự rất hao tâm tổn lực, nhưng khi nghĩ đến có thể liên quan đến việc cầu hôn, cô cũng nhịn xuống mà không nói nhiều.
Nếu cuối cùng mà Hạng Thịnh Duật không cầu hôn, cô đoán nếu dựa vào tính cách của mình thì cô sẽ nổi giận.
Ngày mai còn phải đi làm, phải làm việc vất vả mấy tiếng đồng hồ, trời vừa sáng là phải dậy rồi, rất mệt.
Cô bước lên xe, Hạng Thịnh Duật ngồi kế bên cạnh cô, lái xe là Sở Giản, An Kì ngồi ở ghế bên phải kế tài xế.
Mục Uyển thấy phía sau còn có xe của Hạng Thịnh Duật, có lẽ là đi đón người khác, những chuyện này thì Hạng Thịnh Duật sắp xếp tốt hơn cô, cô cũng không cần lo lắng.
“Chơi game không?” Hạng Thịnh Duật hỏi Mục Uyển: “Anh dẫn em đi tăng cấp.”
“Ngồi trên xe mà chơi game thì sẽ chóng mặt, em không muốn chơi. Hôm nay bà Lan Ninh nói chuyện về đoạn ghi âm là do hãm hại, em nghĩ có thể bà ta đã đi tìm người có giọng nói giống như bà ta, sau đó sẽ tẩy trắng cho bà ta, đây hình như cũng là cách duy nhất để bà ta tẩy trắng mình.” Mục Uyển nói chuyện chính.
Hạng Thịnh Duật nở nụ cười: “Thật ra trên đời này có người có giọng nói giống nhau, em nghĩ bà ta sẽ dễ dàng tìm ra sao? Cho dù bà ta có thể tùy tiện tìm được, sao em không cho rằng là anh cố ý sắp đặt ra cái bẫy. Bây giờ bà ta tốt nhất là nên im lặng, không làm gì còn có thể sống tốt, ít ra thì bà ta còn có tiền, cũng có quyền thế. Nhưng nếu như bà ta vẫn không từ bỏ ý định, muốn làm đến cùng thì anh sợ bà ta cũng không làm người được.”
Mục Uyển nhìn sự điềm tĩnh của Hạng Thịnh Duật: “Vẫn nên thận trọng thì hơn, nếu không thì thế bị động sẽ là của chúng ta.”
Hạng Thịnh Duật cảm giác được sự quan tâm của Mục Uyển dành cho mình, anh ta ôm bả vai của Mục Uyển: “Nếu là anh của trước kia thì chắc chắn anh sẽ không thận trọng, bởi vì anh kiêu ngạo, bất chấp, xem thường và liều lĩnh, nhưng bây giờ anh đã có em, anh đã có chuyện cần quan tâm và lo lắng, anh nhất định sẽ cẩn thận và cẩn thận hơn nữa, bơi vì anh muốn bảo vệ em chu đáo.”
An Kì nghe mấy lời nói trơn tru này, cô rùng mình tự ôm lấy bản thân, nhìn Sở Giản.
Sở Giản cảm nhận được ánh mắt của An Kì, hắng hắng giọng, nhẹ nhàng nói: “Anh cũng sẽ bảo vệ cho em.”
An Kì cười khẽ một tiếng, mặc dù nghe câu này không mát tai như Hạng Thịnh Duật, nhưng khi cô ấy nghe vẫn cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Mục Uyển gật nhẹ đầu: “Em ngủ chút nha, em hơi buồn ngủ rồi, ở chỗ này vẫn cách biển còn rất xa phải không?”
“Em khoan ngủ, lát nữa đến trạm dịch chúng ta sẽ đổi sang RV (xe dã ngoại - xe có phòng ở), lúc đó lên xe thì em hẳn ngủ, cũng ngủ ngon hơn một chút.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Vậy cũng được, hiện tại bên phía Phó Hâm Ưu như thế nào rồi? Bà Lan Ninh đã xảy ra chuyện, không cần phải kéo Phó Hâm Ưu xuống nước chứ?” Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhún vai: “Hình như bà ta cũng không cần ý kiến của Phó Hâm Ưu, vẫn là liều mạng tẩy trắng, Phó Hâm Ưu cũng tự gây nghiệt, đáng đời.”
“Tổn thương nhất không phải đến từ kẻ thù, mà là đến từ người mà mình tin tưởng và ngưỡng mộ nhất, sự tổn thương đó đã tăng thêm gấp bội.”
“Bà ta đã sai vì bà ta không nên vì lợi ích của mình mà làm hại em, nếu như bọn họ chịu yên ổn, chắc chắn anh sẽ không đối phó với bọn họ.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Thật ra...” Mục Uyển dừng lại: “Lúc trước anh và Phó Hâm Ưu ở cùng nhau là sự thật, là em đã chen chân vào, cô ta ghi hận với em, em cũng có thể thông cảm được. Chúng ta cũng có lỗi, không nên vì lợi ích của mình mà lợi dụng bọn họ, hoặc là ngay từ đầu, người sai là chúng ta, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là phản kích lại, phản kích quá đáng nên gây thêm nhiều sai lầm.”
Hạng Thịnh Duật nhíu mày: “Ý của em là muốn anh bỏ qua cho bọn họ, nhưng bây giờ mâu thuẫn sâu như vậy, nếu đổi lại là họ thì sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”
“Em là nói Phó Hâm Ưu, mặc dù em không thích cô ta, cô ta vô duyên vô cớ nhắm vào em, nhưng kết cục của bây giờ cũng quá thảm rồi, nếu như có thể thì để cô ta nhận sự trừng phạt nhẹ một chút.” Mục Uyển nói.
“Cô ta chính là người đã lập ra vụ cá cược với em, cái gì mà muốn giết em, lên kế hoạch giết em, công chúng đều không biết, nhiều lắm thì có tai tiếng, trở thành người thường, khả năng tìm được công việc khó khăn một chút, nhưng nhiều năm như vậy, cô ta cũng không thể không có tiền tiết kiệm, cuộc sống vẫn tốt hơn những người dân bình thường, nếu như anh không nhắm vào cô ta, đời này của cô ta vẫn có thể sống rất tốt, nếu cô ta yên ổn mà sống, không tiếp tục gây chuyện thì anh đồng ý với em sẽ không đối phó với cô ta, nhưng Uyển Uyển...”
Hạng Thịnh Duật dừng lại một chút: “Thế giới này vốn là như vậy, mạnh được yếu thua, bởi vì tình cảm khác nhau nên có sự thiên vị là bình thường, thậm chí anh có thể vì bảo vệ em mà nhắm vào cô ta, anh cũng không thẹn với lương tâm, bởi vì em mới là điều quan trọng với anh. Trước kia có một câu chuyện, kể về một người nông dân và một con rắn, người nông dân nhìn thấy con rắn sắp lạnh đến đông cứng, ôm con rắn vào trong ngực và ủ ấm cho nó. Sau này con rắn sống sót, cắn ông ta một cái, người nông dân liền chết. Cũng có rất nhiều câu chuyện giống nhau, ví dụ như cô y tá dìu một người phụ nữ mang thai về nhà, nhưng không ngờ rằng người phụ nữ mang thai này là giúp chồng bắt con gái trẻ, cuối cùng cô y tá này chết trong tay của hai vợ chồng đó.”
“Những chuyện này cũng là một trường hợp đặc biệt, em tin rằng trên đời này có rất nhiều người tốt.” Mục Uyển nói.
“Đúng vậy, anh tin trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt, nhưng rõ ràng biết có những người là người xấu, em còn muốn đồng tình giúp người ta, đó không phải là lương thiện, là ngu ngốc, vì người mà em tổn thương chính là mình.” Hạng Thịnh Duật nghiêm túc nói.
“Cũng không thể vì sai lầm của người khác mà không làm chuyện đúng đắn.” Mục Uyển phản bác, cô nhớ đến chuyện ở nước Z: “Giống như chuyện ở nước Z, anh không thấy là anh đã làm sai rồi ư?”